NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 98

***

Xế chiều hôm đó, Everett đã về khu tạm trú sau khi đã đi một vòng quanh
vùng Pacific Heights. Ông chụp nhiều bức ảnh cho một người đàn bà được
kéo ra từ dưới đống đổ nát của một ngôi nhà. Bà ta mất một chân, nhưng
vẫn còn sống. Cảnh lôi bà ta ra thật cảm động, ngay cả ông mà cũng phải
khóc. Mặc dù đã từng ở trong các vùng có chiến tranh, nhưng ông vẫn thấy
có nhiều cảnh trong khu tạm trú rất đau lòng. Ông nói thế với Maggie trong
lúc bà nghỉ giải lao. Melanie ở trong bệnh viện phát thuốc Insulin và ống
tiêm cho những người có tên trong danh sách do máy phóng thanh thông
báo.

Ông cười với Maggie và nói: - Bà biết không, tôi sẽ rất buồn khi về lại L.A.
Tôi thích ở đây.

- Tôi cũng như ông, - bà đáp, - Khi tôi từ Chicago đến San Francisco, tôi
yêu ngay thành phố này. Tôi đến đây để vào dòng tu Carmelite, nhưng cuối
cùng lại vào dòng khác. Tôi thích làm việc với những người vô gia cư trên
đường phố.

- Bà là mẹ Teresa của chúng tôi, - ông nói đùa bởi không biết rằng người ta
đã so sánh Maggie với vị nữ tu thánh thiện này nhiều lần. Bà cũng có đức
tính khiêm nhường, có nghị lực, có lòng trắc ẩn vô bờ, tất cả những đức tính
này đều xuất phát từ niềm tin và bản chất của bà. Tâm bà luôn rực sáng.

- Tôi nghĩ những nữ tu dòng Carmelite quá thụ động. Họ lo cầu nguyện mà
không lao động chân tay. Tôi thích dòng tu hiện tôi đang theo, - bà nói với
vẻ thanh thản. Hai người cùng uống nước. Hôm ấy trời lại nóng, như hôm
trước khi xảy ra động đất. Thời tiết rất khác thường, vì San Francisco không
bao giờ nóng như vậy. Mặt trời lúc xế chiều chiếu lên mặt họ ánh nắng gay
gắt.

- Có bao giờ bà chán ngán công việc, hay là tự hỏi mình có thiên hướng gì
không? - Ông nói một cách chân tình bởi bây giờ họ là bạn bè, ông rất mến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.