NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 108

Đến trưa, thuyền của chúng tôi tới Krasnovidovo. Trên một quả núi cao

bị cắt dựng đứng có một ngôi nhà thờ nóc sơn màu xanh da trời. Phía sau
nhà thờ là những ngôi nhà gỗ đẹp và chắc chắn nối đuôi nhau chạy dài theo
sườn núi. Những mái nhà lợp ván vàng và những lớp rạ như gấm thêu bóng
loáng. Thật là giản dị và đẹp mắt.

Đã bao nhiêu lần tôi ngắm nghía ngôi làng này mỗi khi đi tàu thủy ngang

qua.

Khi tôi cùng Kukushkin bắt đầu dỡ hàng ở thuyền xuống, Romass vừa

chuyển cho tôi các bao tải từ trên thuyền vừa nói:

– Anh thì chắc là phải khỏe!
Và không nhìn tôi, anh hỏi tiếp:
– Không đau ngực chứ?
– Không đau chút nào.
Tôi rất cảm động với câu hỏi tế nhị của anh. Vì tôi rất không muốn để

những bần nông biết chuyện tôi định tự sát.

– Sức của anh có thể nói là khỏe quá mức. ‒ Kukushkin ba hoa. ‒ Anh

người tỉnh nào? Nizhny ‒ Novgorod à? Thiên hạ thường chê các anh là
sống bằng đường sông nước. Và còn có một câu nữa: “Chà, hãy xem chim
hải âu từ đâu bay tới.” Câu đó cũng nói về các anh đấy!

Một bần nông cao, gầy, đi chân đất, mặc áo cánh, quần dài, có bộ râu

cằm loăn xoăn, đội chiếc mũ lông rậm, mái tóc hơi hung hung, rảo bước từ
trên đồi xuống. Anh ta đi theo bờ dốc, trên đám đất sét nhão nhoẹt, giữa
những dòng suối lấp lánh như bạc. Thỉnh thoảng anh ta lại bị trượt chân và
bước loạng choạng.

Khi tới gần bờ, anh nói bằng giọng vang vang và dịu dàng:
– Chào các bạn đã về.
Anh nhìn quanh, nhấc một chiếc sào to lên, rồi lại nhấc một chiếc khác,

sau đó gác đầu hai chiếc sào lên mạn thuyền rồi nhẹ nhàng nhảy lên thuyền
và ra lệnh cho chúng tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.