NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 123

– Trước đây có một mụ đàn bà tàn ác đến nỗi ngay cả quan tổng đốc,

mặc dù chức vị khá cao, cũng phải tới thăm mụ ta. Quan tổng đốc nói với
mụ: “Thưa bà, để đề phòng bất trắc bà nên cẩn thận hơn, bởi vì tin đồn về
sự độc ác của bà đã truyền tới cả St. Petersburg rồi đấy!” Tất nhiên là mụ ta
mời rượu quan tổng đốc rồi mới nói: “Ông cứ yên tâm mà về, tôi không thể
thay đổi được tính tình của tôi đâu!” Qua ba năm lẻ một tháng, bỗng nhiên
mụ ta triệu tập các bần nông và nói: “Tất cả ruộng đất của tôi bây giờ thuộc
về các người, xin từ biệt các người, mong các người tha lỗi cho tôi, tôi
sẽ…”

– Đi tu. ‒ Khokhol nhắc.
Kukushkin chăm chú nhìn Romass và xác nhận:
– Đúng, để trở thành tu viện trưởng! Chắc anh đã nghe câu chuyện này

rồi chứ gì?

– Tôi chưa hề nghe.
– Thế sao anh biết?
– Tôi biết anh rồi mà.
Con người hay mơ tưởng hão ấy vừa lắc đầu vừa lắp bắp:
– Anh không tin mọi người tí nào cả…
Những câu chuyện của Kukushkin thường là như thế này: Những người

xấu và độc ác đều sẽ chán làm điều ác và “mất tích”, nhưng thường thì
Kukushkin hay cho họ đi tu như ném rác vào hố rác vậy.

Anh ta thường có những ý nghĩ đột ngột và kì quái; bỗng nhiên anh cau

mày và tuyên bố:

– Chúng ta chiến thắng người Tatar thì được ích gì, người Tatar giỏi hơn

chúng ta!

Nhưng có ai nói gì đến người Tatar đâu, lúc ấy đang nói về việc tổ chức

một nhóm các chủ vườn.

Romass kể chuyện Siberia và chuyện gã phú nông ở vùng đó, nhưng

bỗng nhiên Kukushkin lẩm bẩm vẻ đăm chiêu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.