NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 13

Tôi đến đây được khoảng ba ngày thì một buổi sáng, khi hai con bà còn

đang ngủ, tôi vào bếp giúp bà gọt khoai, bà khe khẽ và dè dặt hỏi tôi:

– Anh về đây làm gì?
– Cháu về học, cháu xin vào trường đại học.
Đôi lông mày cùng với lớp da trán vàng khè của bà dồn cả lên phía trên,

lưỡi dao chạm phải làm đứt ngón tay; bà vừa cho tay vào miệng mút máu
vừa ngồi xuống ghế, nhưng lại đứng lên ngay và nói:

– Ôi, quỷ quái thật…
Bà lấy khăn mùi soa buộc ngón tay đứt lại, rồi khen tôi:
– Anh gọt khoai thạo lắm!
Còn phải nói! Rồi tôi kể cho bà nghe về thời tôi làm công trên tàu thủy.

Bà hỏi:

– Anh tưởng thế là đủ để xin vào trường đại học đấy à?
Hồi ấy tôi còn chậm hiểu những lối nói hài hước. Tưởng bà hỏi thật, tôi

liền kể cho bà nghe trình tự những việc cần làm để cuối cùng cửa “lâu đài
khoa học” phải mở ra trước mặt tôi.

Bà thở dài:
– Ôi dào, Nikolai, Nikolai ơi…
Vừa lúc đó Nikolai cũng bước vào bếp để rửa mặt, vẻ mặt còn ngái ngủ,

đầu tóc rối bù và vẫn vui vẻ như mọi ngày.

– Mẹ ơi, giá làm được món mằn thắn thì hay tuyệt!
– Được rồi.‒ Bà mẹ bằng lòng.
Vì muốn phô trương sự hiểu biết của mình về nghệ thuật nấu nướng, tôi

mới bảo rằng thịt tồi thế này thì khó mà làm mằn thắn được, đã vậy lại ít
nữa.

Bà Varvara Ivanovna liền nổi giận và nói mấy câu khá gay gắt khiến hai

tai tôi đỏ bừng và như mọc dài thêm ra. Bà vứt bó cà rốt lên bàn rồi bỏ ra
ngoài. Nikolai nháy mắt ra hiệu và giải thích cho tôi về cử chỉ của bà:

‒Bực mình đấy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.