NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 133

Cũng nhờ những bài hát ấy mà những bần nông đã nhiều lần tha thứ cho
các lỗi lầm của bác.

Vào các tối thứ Bảy, người kéo tới tụ tập ở cửa hiệu của chúng tôi mỗi

lúc mỗi đông. Trong số họ thể nào cũng có mặt ông lão Suslov, Barinov,
bác thợ rèn Krotov và Migun. Họ ngồi nói chuyện với vẻ đăm chiêu. Người
này đi thì người khác lại đến, và cứ như thế cho đến tận gần nửa đêm. Đôi
khi bọn say rượu làm om sòm, nhất là gã lính đã giải ngũ chột mắt và cụt
hai ngón tay trái tên là Kostin. Gã xắn tay áo lên, rồi vừa hoa chân múa tay
vừa bước tới gần cửa hiệu như một con gà chọi, gân cổ hét, giọng khàn
khàn:

– Khokhol, thằng hiểm độc và ngoại đạo kia! Hãy trả lời đi: Tại sao anh

không đi lễ nhà thờ, hả? Đồ dị giáo! Quân gây rối loạn! Hãy trả lời đi: Anh
là người như thế nào?

Mọi người trêu chọc gã:
– Mishka, tại sao anh bắn đứt ngón tay của anh thế? Sợ quân Thổ Nhĩ Kì

à?

Gã gây sự, nhưng mọi người túm lấy gã và vừa cười ồ, la hét vừa đẩy gã

xuống khe. Gã ngã lăn lông lốc theo bờ dốc như một quả bóng, miệng thét
lên nghe đến nhức óc:

– Cứu tôi với! Chúng nó giết tôi…
Sau đó gã bò lên, mình đầy bụi bặm, đòi Khokhol một chai rượu vođka.
– Vì lẽ gì?
– Vì tôi đã làm trò cười cho các anh. ‒ Kostin đáp.
Đám bần nông lại cười ồ cả lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.