NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 135

Anh giơ cho tôi xem một thanh củi tròn nứt toác, tôi nhìn thấy bên trong

có một lỗ khoan ám khói trông rất kì lạ.

– Anh rõ chưa? Bọn quỷ sứ đã nhồi thuốc nổ vào củi. Đồ ngốc! Một

funt thuốc nổ thì làm được cái quái gì kia chứ?

Anh đặt thanh củi sang một bên, vừa rửa tay vừa nói:
– May mà Aksinya đã đi ra ngoài sân, không thì giập xương mất…
Luồng khói đầy khí than đă tan, tôi thấy bát đĩa trong ngăn tủ bị vỡ, toàn

bộ các ô cửa kính bị sức ép của vụ nổ bắn văng khỏi khung cửa sổ, gạch ở
cửa lò cũng long ra.

Tôi không bằng lòng với sự bình tĩnh của Khokhol trong giờ phút này.

Hình như cái việc ngu xuẩn ấy không làm anh tức giận chút nào. Ngoài
đường, bọn trẻ con chạy loăng quăng và kêu inh ỏi:

– Nhà Khokhol cháy! Cháy!
Một mụ nào đó khóc lóc than thở. Aksinya ở trong phòng kêu lên lo

lắng:

– Mikhailo Antonich, người ta đang phá cửa hiệu xông vào!
– Này, này, khẽ chứ! ‒ Anh vừa nói vừa lấy khăn mặt lau bộ râu cằm ướt

sũng.

Những bộ mặt lông lá, nhăn nhó vì sợ hãi và tức giận ngó qua các ô cửa

sổ để ngỏ, mắt nheo lại vì khói cay. Một người rú lên, vẻ kích động:

– Tống cổ bọn chúng nó ra khỏi làng! Nhà chúng nó hay có chuyện om

sòm lắm! Cái gì thế?

Một gã bần nông bé nhỏ tóc hung vừa làm dấu thánh giá vừa mấp máy

môi và định chui qua cửa sổ, nhưng không chui lọt. Tay phải gã cầm chiếc
rìu, còn tay trái thì run run nắm bệ cửa sổ, nhưng bị tuột tay.

Romass cầm thanh củi trong tay, hỏi gã:
– Mày định leo đi đâu?
– Vào chữa cháy, anh bạn ạ…
– Có cháy chiếc gì đâu nào…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.