NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 156

Tôi biết rằng sự kích động, đặc biệt là cảm giác phấn chấn, làm tăng

thêm sức mạnh. Tôi được kích động nên đã làm việc quên mình và cuối
cùng kiệt sức. Tôi nhớ là tôi ngồi trên mặt đất, tựa lưng vào vật gì nong
nóng. Romass lấy nước ở thùng tưới vào người tôi. Đám bần nông vây
quanh chúng tôi, nói lúng búng với vẻ kính trọng:

– Thằng cha thế mà khỏe!
– Thằng ấy sẽ không phản bội ai…
Tôi nép đầu vào chân Romass và bắt đầu khóc một cách đáng hổ thẹn.

Anh vuốt mái đầu ướt của tôi và nói:

– Anh nghỉ đi! Thôi đủ rồi.
Kukushkin và Barinov, cả hai cùng bị ám khói đen như quỷ sứ, dẫn tôi

tới khe và an ủi:

– Không sao, người anh em ạ! Mọi việc đều xong cả rồi.
– Anh sợ à?
Tôi chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức và hồi tỉnh thì bỗng thấy khoảng mười

tên “phú nông” đi xuống khe về phía nhà tắm của chúng tôi, đi đầu là viên
trưởng thôn, tiếp theo sau là hai tên cảnh sát thôn đang kèm chặt tay
Romass lôi đi. Anh không đội mũ, tay áo sơ mi ướt đẫm rách tơi tả, miệng
ngậm chặt tẩu, mặt cau có trông rất đáng sợ. Gã lính Kostin vung gậy, thét
lên như điên dại:

– Đem tên dị giáo này quẳng vào lửa thôi!
– Mở cửa nhà tắm ra…
– Bẻ khóa mà vào, chìa khóa mất rồi. ‒ Romass nói to.
Tôi nhổm dậy, nắm lấy cái cọc dưới đất và đứng ngay cạnh Romass. Hai

tên cảnh sát thôn lùi lại phía sau, còn viên trưởng thôn thì rít lên với vẻ sợ
hãi:

– Những người thuộc chính giáo không được phép bẻ khóa!
Kuzmin vừa chỉ tôi vừa kêu:
– Kìa, lại thêm một thằng nữa… Nó là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.