NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 161

Đi được khoảng mười bước, Barinov vừa thở dài vừa nói:
– Anh ta chuẩn bị ăn cắp cá đấy. Cuộc sống của Migun cũng chật vật

lắm!

Romass đón tôi bằng một câu trách bực tức:
– Tại sao anh lại đi chơi như thế? Anh muốn người ta nện cho anh một

trận hay sao?

Khi chỉ còn lại hai người chúng tôi, anh khẽ càu nhàu:
– Pankov đề nghị anh ở lại đây với anh ấy. Anh ấy muốn mở cửa hiệu.

Tôi không dám khuyên anh. Còn tôi, tôi đã bán cho anh ấy tất cả những gì
còn lại, tôi sẽ rời đi Vyatka và ít lâu sau tôi sẽ viết thư mời anh đến chỗ tôi.
Anh có đến không?

– Để tôi suy nghĩ đã.
– Cứ việc suy nghĩ kĩ đi.
Anh nằm xuống sàn, loay hoay một lát rồi im lặng. Tôi ngồi bên cạnh

cửa sổ, nhìn xuống dòng Volga. Ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước
khiến tôi nhớ lại những ngọn lửa của đám cháy. Sát phía bờ bên cánh đồng
cỏ, một chiếc tàu kéo có bánh lái đậpphành phạch nặng nề xuống mặt nước.
Ba ánh lửa trên cột buồm bơi trong bóng tối, đụng phải các vì sao và thỉnh
thoảng che lấp chúng.

– Anh giận những bần nông à? ‒ Romass hỏi, giọng ngái ngủ. ‒ Không

nên. Họ chỉ là những người ngu xuẩn. Độc ác là ngu xuẩn.

Những lời nói của anh cũng không thể an ủi, xoa dịu được cơn tức giận

và sự phẫn nộ sâu sắc của tôi. Tôi nhìn thấy trước mắt mình những cái
mõm thú vật đầy lông lá đã văng ra tiếng thét độc ác: “Cứ lấy gạch đứng xa
mà ném vào tụi chúng nó!”

Hồi đó, tôi chưa biết quên đi những gì mà tôi không cần nhớ. Thật vậy,

tôi thấy trong số họ từng người riêng lẻ cũng không độc ác lắm, và thường
là hoàn toàn cô độc. Thực ra, đó là những con thú lương thiện. Có thể dễ
dàng bắt bất cứ người nào mỉm cười một cách ngây thơ, bất cứ người nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.