NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 163

Cuộc tạm biệt này kéo dài khá lâu, mãi mười lăm năm sau chúng tôi mới

có dịp gặp lại nhau ở Seidlitz, sau khi Romass lại bị đi đày thêm chục năm
ở vùng Yakutsk vì vụ án “phái dân quyền”

[76]

.

Khi Romass rời khỏi Krasnovidovo, lòng tôi tràn ngập một nỗi buồn

nặng trĩu như chì. Tôi bắt đầu lang thang khắp làng như con chó mất chủ.
Tôi cùng với Barinov đi khắp các thôn xóm làm công cho những bần nông
khá giả, đập lúa, dỡ khoai, dọn vườn. Tôi sống ở nhà tắm của Barinov.

– Này Aleksej Maksimich, ông tướng không có quân, cậu định thế nào,

hả? ‒ Anh hỏi tôi trong một đêm mưa gió. ‒ Ngày mai chúng ta có nên đi
biển không? Này! Ở đây làm quái gì kia chứ? Ở đây người ta không thích
những người như chúng ta đâu. Hơn nữa, chưa biết chừng, một ngày nào
đấy chúng ta sẽ bị rơi vào tay một gã say rượu cũng nên…

Không phải lần đầu tiên Barinov nói câu đó. Không hiểu tại sao anh

cũng cảm thấy buồn rầu, hai cánh tay dài như tay vượn của anh buông
thõng hai bên sườn, anh nhìn quanh với vẻ chán nản, như bị lạc vào rừng
rậm vậy.

Mưa quất vào cửa sổ nhà tắm, một dòng nước tràn vào góc nhà rồi chảy

ồ ồ xuống đáy khe. Những tia chớp nhợt nhạt của cơn dông cuối cùng lóe
lên yếu ớt.

Barinov khẽ hỏi:
– Ngày mai chúng ta đi chứ?
Thế là chúng tôi ra đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.