NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 23

khăn vuông lụa kiểu cổ, hai vành tai mụ đeo lủng lẳng đôi khuyên bằng
ngọc thạch màu xanh lục.

Thỉnh thoảng vào quãng chiều tối hoặc sáng sớm mụ đến thăm chàng

sinh viên của mụ, và đã nhiều lần tôi được mục kích cảnh người đàn bà ấy
vội vàng nhảy xô vào cổng và đi qua sân với những bước quả quyết. Khuôn
mặt mụ nom dễ sợ, hai môi mím chặt lại đến nỗi gần như không có, cặp
mắt mở to nhìn về phía trước với vẻ lờ đờ, tuyệt vọng, lại có vẻ như mù.
Không thể nói rằng mụ xấu xí, nhưng trông người mụ, ta cảm thấy rõ có
một trạng thái căng thẳng làm hỏng vẻ người của mụ, làm cho toàn thân mụ
như bị căng ra, khuôn mặt mụ như bị siết chặt lại tới mức đau đớn.

– Xem kìa. ‒ Pletnyov nói. ‒ Mụ ta như là người mất trí ấy!
Anh sinh viên rất ghét mụ thương gia ấy, luôn tìm cách lẩn tránh, nhưng

mụ cứ theo đuổi anh hệt như một tên chủ nợ nhẫn tâm hoặc một tên do
thám.

– Tính tôi hay ngượng. ‒ Anh hối hận nói khi đã ngà ngà say. ‒ Tôi cần

hát để làm gì kia chứ? Với bộ mặt và thân hình thế này thì người ta chẳng
cho tôi lên sân khấu đâu, chẳng cho đâu!

– Thôi, hãy chấm dứt cái trò vớ vẩn ấy đi!‒ Pletnyov khuyên.
– Đúng. Nhưng tôi thấy thương hại cho mụ ta! Tôi không thể chịu được,

nhưng vẫn thương hại! Giá mà các anh biết được mụ ta đã… Chà!…

Chúng tôi biết, vì có lần đang đêm chúng tôi nghe thấy mụ ấy đứng trên

cầu thang cầu khẩn, giọng khàn khàn, run run:

‒Hãy vì Chúa… Anh thân yêu! Hãy vì Chúa!
Mụ ta là chủ một nhà máy lớn, có nhà cửa, có ngựa, quyên góp hàng

nghìn bạc cho một trường sản khoa, nhưng lại đi van xin sự bố thí ái tình
như một kẻ hành khất.

Uống trà xong Pletnyov lăn ra ngủ, còn tôi đi tìm việc làm mãi đến tối

mịt mới về, khi Guri sắp phải vào nhà in. Nếu tôi mang về được một ít bánh
mì, xúc xích hoặc “lòng luộc” thì chúng tôi chia đôi, và Guri lấy phần
mang đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.