NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 26

– Sao anh lại sống ở đây mà không ở khách sạn?
– Anh bạn thân mến ạ, ở đây thích chứ! sống với các anh tôi thấy ấm áp

trong lòng…

Anh con trai bác thợ thuộc da xác nhận:
‒Đúng đấy, con Ngựa Hung ạ! Tôi cũng thế! Giá mà ở nơi khác chắc tôi

đã chết ngoẻo rồi!

Ngựa Hung bảo Pletnyov:
‒Đánh đàn đi! Hát đi!
Đặt chiếc đàn gusli lên đầu gối, Guri cất tiếng hát.
Hỡi vầng hồng, hãy mọc lên đi, mọc lên đi…
Giọng hát của anh êm dịu thấm sâu vào lòng người.
Cả phòng im lặng, mọi người đều trầm ngâm lắng nghe những lời ca ai

oán và tiếng nhạc nhẹ nhàng của những dây đàn gusli.

– Chà, anh hát hay quá! ‒ Anh chàng tình nhân tội nghiệp của mụ

thương gia lẩm bẩm.

Giữa những người trú ngụ kì lạ của ngôi nhà cũ kĩ ấy, Guri Pletnyov, một

con người lanh lợi vui vẻ, đóng vai Ông Thiện trong các câu chuyện thần
thoại. Tâm hồn anh được tô điểm bằng nhiều màu sắc rực rỡ của tuổi thanh
xuân, nó chiếu rọi cuộc sống bằng những đốm pháo hoa của những câu vui
đùa tế nhị, những bài hát hay, những lời chế giễu sâu cay đối với các thói
hư tật xấu của người đời bằng những câu chuyện táo bạo về sự dối trá thô
bỉ ở đời. Anh vừa tròn hai mươi tuổi, trông bề ngoài như một cậu thiếu
niên, nhưng mọi người ở ngôi nhà này đều xem anh là người mà trong giờ
phút khó khăn có thể chỉ bảo họ những lời khuyên sáng suốt và lúc nào
cũng đủ sức giúp đỡ họ bằng cách nào đó. Những người tốt bụng yêu mến
anh, kẻ xấu lại sợ anh, và thậm chí cả lão cảnh sát Nikiforich cũng luôn
luôn chào hỏi Guri bằng nụ cười của con cáo già.

Sân nhà “Marusovka” là một “hành lang” dốc nối hai phố

Ribnoryadskaya và Staro‒Gorshechnaya với nhau. Tại phố thứ hai này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.