NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 37

bắt đầu đi lại được đến hôm nay là hôm thứ năm, trước đấy cô phải nằm liệt
giường gần ba tháng trời: Cô bị liệt chân tay.

– Đó là một thứ bệnh thần kinh. ‒ Cô mỉm cười nói.
Tôi còn nhớ, lúc đó tôi muốn cô giải thích bệnh trạng của cô một cách

khác. Bệnh thần kinh ‒ điều đó thật quá đơn giản đối với một người con gái
như vậy và ở trong một căn phòng kì lạ như vậy, một căn phòng trong đó
tất cả mọi đồ vật đều như đang nép vào tường một cách sợ sệt: Ở góc
phòng, trước các tượng thánh, ngọn đèn thờ cháy rất sáng, bóng nhữngdây
xích bằng đồng bò một cách thản nhiên trên chiếc bàn ăn lớn phủ khăn
trắng.

– Tôi đã nghe nói rất nhiều về anh, thành thử tôi muốn gặp xem anh như

thế nào. ‒ Giọng cô trong trẻo như giọng trẻ con.

Cô gái ấy ngắm nghía tôi bằng con mắt thật là đáng sợ, cặp mắt xanh của

cô ta như muốn xuyên thấu tất cả. Với một người con gái như vậy, tôi
không thể nói chuyện được vì không biết nói như thế nào. Tôi bèn im lặng
ngắm nghía những bức chân dung của Herzen

[27]

, Darwin

[28]

, Garibaldi

[29]

.

Từ ngoài cửa hiệu, một thiếu niên trạc tuổi tôi chạy vào, tóc vàng hoe,

cặp mắt ranh mãnh. Anh ta biến mất vào trong bếp sau khi kêu lên bằng
giọng trầm bổng:

– Chị mò ra đây làm gì, chị Mariya?
– Thằng em tôi đây, Aleksej ạ.‒ Cô gái nói. ‒ Còn tôi đang học lớp sản

khoa thì bị ốm. Tại sao anh lại im lặng thế? Anh ngượng phải không?

Andrej Derenkov đi vào, cánh tay bị liệt đút trong ngực áo. Anh ta im

lặng vuốt mái tóc mềm mại của cô em gái, xoa cho bù lên và hỏi tôi đến vì
việc gì.

Lát sau, một cô gái tóc quăn màu hung, thân hình cân đối, mắt xanh lá

mạ bước vào phòng. Cô ta nghiêm nghị nhìn tôi rồi khoác tay cô gái vận đồ
trắng kéo đi và nói:

– Đủ rồi, Mariya!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.