NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 62

– Có mơ thấy gì không?
– Không nhớ…
Trong thành phố thật là yên tĩnh. Tuy vậy, đâu đó vẫn nghe tiếng chổi

quét sân, tiếng chim sẻ vừa thức dậy hót ríu rít. Những tia nắng ấm áp buổi
bình minh rọi vào kính cửa sổ. Tôi rất thích những phút trầm ngâm suy tư
khi bắt đầu một ngày mới. Bác thợ thò cánh tay lông lá qua cửa sổ, cấu vào
bắp chân cô gái. Cô thờ ơ để yên, không mỉm cười, chỉ chớp chớp cặp mắt
cừu non.

– Peskov, lấy bánh sữa ra đi, được rồi đấy!
Tôi lôi những lá sắt trong lò ra, bác thợ vơ lấy một chục chiếc cả

plyushka, sloika và saika

[39]

ném vào vạt váy của cô gái. Cô này cầm chiếc

bánh nóng bỏng chuyền từ tay nọ sang tay kia và nhe những chiếc răng
vàng như răng cừu ra để cắn bánh. Bị bỏng, cô rên rỉ xuýt xoa vẻ bực tức.

Bác thợ ngắm nghía cô và nói:
– Kéo gấu váy xuống, rõ không biết dơ…
Và khi cô ả đi khỏi, bác khoe với tôi:
– Đã thấy chưa? Y như một con cừu tơ vậy, cứ là quăn tít hết. Tớ ấy mà,

chú em ạ, là người ưa sạch sẽ, tớ không có thèm đám các bà, tớ chỉ đi lại
với bọn con gái thôi. Con này là con thứ mười ba của tớ đấy! Nó là con
nuôi lão Nikiforich.

Nghe giọng nói khoái trá của bác ta, tôi nghĩ: “Mình cũng sẽ sống như

thế sao?”

Tôi lấy mẻ bánh mì trắng bán theo cân ra khỏi lò rồi xếp lên một tấm gỗ

dài độ mươi mười hai chiếc bánh tròn và vội vã đem ra cửa hiệu của
Derenkov. Trở lại, tôi lấy độ hai pood bánh mì và bánh sữa xếp đầy vào
một cái lẵng và chạy đến Đại chủng viện để kịp bữa trà sáng của sinh viên.
Tại đây, trong một phòng ăn rất rộng, tôi đứng ở cửa ra vào, đưa bánh cho
các sinh viên mua theo lối “ghi sổ nợ” và “trả tiền ngay”. Tôi đứng nghe
những tranh luận của họ về Tolstoy. Gusev, một trong những giáo sư của
Viện, là kẻ thù cuồng bạo của Lev Tolstoy. Đôi khi trong lẵng của tôi, phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.