NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 65

– Sức lực của chú bằng ba người khác, nhưng sự khéo léo thì không có.

Tuy chú cao nhưng dù sao cũng chỉ là một con bò đực…

Mặc dầu đọc khá nhiều sách, yêu thơ và đã bắt đầu làm thơ, tôi vẫn cứ

nói bằng những “lời của mình”. Tôi cảm thấy chúng nặng nề, cục cằn,
nhưng tôi cảm tưởng rằng chỉ bằng những lời đó tôi mới diễn đạt được
những ý tưởng vô cùng lộn xộn của mình. Đôi khi tôi cố tình ăn nói lỗ
mãng vì muốn phản kháng điều gì đó xa lạ với tôi và khiến tôi tức giận.

Một trong những người thầy của tôi là anh sinh viên khoa toán từng trách

tôi:

– Có quỷ biết được là anh ăn nói như thế nào. Không phải bằng lời, mà

bằng những quả tạ!…

Nói chung, chính tôi cũng không ưa tôi, đó là điều thường thấy ở lứa tuổi

thiếu niên. Tôi thấy mình buồn cười và lỗ mãng. Gương mặt với hai gò má
cao trông giống người Kalmyk

[40]

, còn giọng nói thì thường không chịu

nghe theo tôi tí nào cả.

Cô em gái của ông chủ đi lại nhanh nhẹn và khéo léo như một con chim

én bay trong không trung. Tôi có cảm giác những cử động nhẹ nhàng đó
trái ngược với thân hình mềm nhẽo và béo tròn của cô. Có điều gì không
thực trong điệu bộ và dáng đi của cô, một điều gì như cố ý. Giọng cô vang
lên vui vẻ, cô rất hay cười. Nghe tiếng cười trong trẻo đó, tôi nghĩ cô muốn
khiến tôi quên đi ấn tượng đầu tiên của tôi về cô. Nhưng tôi lại không
muốn quên. Tôi rất quý trọng sự khác thường, tôi cần biết rằng nó có thể
xảy ra, rằng nó hiện đang tồn tại.

Thỉnh thoảng cô hỏi tôi:
– Anh đang đọc gì thế?
Tôi trả lời rất ngắn gọn và muốn hỏi lại cô:
– Thế cô cần biết điều đó để làm gì?
Một hôm, bác thợ làm bánh vừa vỗ về cô ả lùn tịt vừa nói với tôi bằng

giọng say rượu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.