NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 73

thù của nhà vua thì lại đang xúi giục chúng! Hiểu không? Tôi còn cần phải
nói cho anh…

Nhưng lão chưa kịp nói thì cửa ra vào đã mở toang. Một ông già mũi đỏ

bé nhỏ bước vào. Mái tóc quăn của ông ta được buộc bằng một sợi dây da
nhỏ. Ong già cầm trong tay một chai rượu vodka và cũng đã uống say
khướt.

– Ta ngả một ván cờ chứ? ‒ Ông già vui vẻ hỏi, và lập tức người ông

toát lên một vẻ khôi hài.

– Đấy là ông nhạc, thân sinh ra nhà tôi. ‒ Nikiforich nói với vẻ bực dọc,

khó chịu.

Mấy phút sau tôi cáo từ ra về. Mụ đàn bà tinh quái vừa khép cửa vừa véo

tôi và nói:

– Mây đỏ như lửa ấy kìa!
Trên trời, một đám mây nhỏ vàng rực đang tan dần.
Tôi không muốn làm mất lòng các thầy giáo, nhưng dù thế nào tôi cũng

phải công nhận rằng viên cảnh sát đã giải thích cho tôi về tổ chức bộ máy
nhà nước một cách mạch lạc và rõ ràng hơn các thầy. Ở một nơi nào đó, có
một con nhện, và từ đấy phát đi một “sợi dây vô hình” siết chặt, ràng buộc
tất cả cuộc sống. Chẳng bao lâu tôi đã bắt đầu cảm nhận được ở khắp nơi
những chiếc thòng lọng chắc chắn của sợi dây đó.

Khuya hôm ấy, sau khi đóng cửa hiệu, cô chủ gọi tôi lên phòng và bằng

một giọng trịnh trọng báo cho tôi biết cô được giao nhiệm vụ tìm hiểu xem
lão cảnh sát đã nói gì với tôi.

– Ôi, trời ơi!
Cô ta kêu lên lo lắng sau khi nghe báo cáo tỉ mỉ. Rồi, như một con chuột,

cô chạy từ góc phòng nọ sang góc phòng kia, vừa chạy vừa lắc đầu lia lịa.

– Thế nào, lão thợ làm bánh không moi được gì ở anh cả chứ? Con nhân

tình của lão vốn là họ hàng với Nikiforich mà, phải không? Cần phải tống
cổ lão đi mới được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.