NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 76

Trong bóng tối om om, tôi cảm nhận được sự có mặt của nhiều người,

nghe tiếng quần áo sột soạt và tiếng bước chân, tiếng ho khe khẽ, tiếng nói
chuyện thì thầm. Một ánh diêm bùng lên chiếu sáng khuôn mặt tôi. Tôi
nhìn thấy một số bóng đen ngồi trên sàn nhà giáp tường.

– Đủ cả rồi chứ?
– Đủ.
– Kéo rèm che các cửa sổ lại cho ánh sáng khỏi lọt qua khe cửa.
Một giọng bực tức nói to:
– Thằng cha nào nghĩ ra sáng kiến nhét chúng ta vào trong cái nhà bỏ

hoang thế này?

– Khẽ chứ!
Phía góc phòng người ta đốt lên một ngọn đèn nhỏ. Căn phòng trống

rỗng, không có bàn ghế. Chỉ có hai cái hòm, phía trên đặt một tấm ván, trên
đó có năm người ngồi giống như những con quạ đen đậu trên hàng rào.
Ngọn đèn cũng đặt trên một chiếc hòm dựng đứng. Trên sàn nhà sát tường
có ba người nữa, và trên bệ cửa sổ có một người ngồi ‒ một thanh niên để
tóc dài, thân hình gầy gò xanh xao. Ngoài anh ta và người để râu ra, những
người khác tôi đều biết cả. Bằng một giọng trầm, người để râu nói rằng anh
ta sẽ đọc cuốn sách nhỏ Những ý kim bất đồng giữa chúng tado Georgi
Plekhanov, một người “nguyên thuộc nhóm Ý dân”

[44]

viết.

Trong bóng tối một người nào đó ngồi ở trên sàn la lên:
– Chúng tôi biết rồi!
Bầu không khí huyền bí làm tôi hồi hộp một cách dễ chịu. Sự huyền bí

luôn đem lại cảm giác phấn khích. Tôi thấy mình như một tín đồ trong giờ
làm lễ buổi sáng ở nhà thờ, và tôi nhớ đến các mộ hầm

[45]

cùng những tín

đồ đầu tiên của đạo Thiên Chúa. Giọng đọc trầm và khàn khàn bao trùm
căn phòng, từng lời vang lên rành rọt.

– Toàn những chuyện nhảm nhí! ‒ Một người ngồi ở góc phòng lại la

lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.