NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 86

Guri Pletnyov bị bắt và bị giải đến nhà tù Kresty ở St. Petersburg. Người

đầu tiên thông báo với tôi tin đó là Nikiforich, khi lão gặp tôi ngoài đường
vào một sáng sớm. Lão đi về phía tôi, vẻ mặt đăm chiêu và trịnh trọng,
ngực đeo đủ tất cả mề đay như thể vừa đi duyệt binh về. Lão giơ tay lên
vành mũ và im lặng đi ngang qua mặt tôi. Nhưng liền ngay đó, lão dừng lại,
và bằng một giọng gắt gỏng, lão nói vào gáy tôi:

– Guri Alexandrovich bị bắt đêm qua…
Rồi lão phẩy tay, nhìn quanh và nói thêm, giọng nhỏ hơn:
– Thế là đi đời một chàng trai!
Tôi cảm thấy trong cặp mắt ranh mãnh của lão long lanh những giọt

nước mắt.

Tôi biết Pletnyov cũng đoán trước được việc mình sẽ bị bắt. Chính anh

đã báo trước cho tôi chuyện đó và khuyên tôi và Rubtsov không nên gặp
anh. Anh cũng thân với Rubtsov như với tôi vậy.

Nikiforich nhìn xuống chân và hỏi bằng giọng buồn bã:
– Sao không lại đằng tôi chơi?
Buổi chiều, tôi đến nhà lão. Lão vừa ngủ dậy, đang ngồi trên giường

uống kvass

[50]

. Vợ lão lom khom vá quần bên cửa sổ.

– Ấy, thế đây! ‒ Viên cảnh sát vừa nói vừa gãi bộ ngực đầy lông và đăm

chiêu nhìn tôi. ‒ Hắn bị bắt rồi. Người ta tìm thấy ở nhà hắn cái xoong hắn
vẫn dùng để nấu mực viết truyền đơn chống nhà vua.

Rồi lão nhổ nước bọt xuống sàn và thét vợ bằng giọng giận dữ:
– Đưa quần đây!
– Một tí nữa. ‒ Mụ vợ trả lời, không ngẩng đầu lên.
– Bà ấy thương xót, khóc lóc. ‒ Lão già đưa mắt về phía vợ và nói. ‒

Tôi cũng thương hại. Nhưng một gã sinh viên thì có thể làm gì để chống lại
nhà vua kia chứ?

Lão vừa mặc quần áo vừa nói:
– Tôi phải ra ngoài một lát… Đun ấm samovar đi, mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.