NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 99

Ông già giơ bàn tay cầm kim khâu lên, có lẽ định làm dấu thánh, nhưng

rồi chỉ xua tay, luồn sợi chỉ và khẽ văng tục.

Sau đó bác càu nhàu:
– Tựu trung thì tất cả chúng ta rồi cũng sẽ chết, đó là cái lệ thường ngu

xuẩn. Đúng như thế đấy, chú mình ạ! Anh ta thế là chết rồi. Ở đây có một
lão làm nghề đúc xanh chảo, lão ta cũng đi tong rồi. Mới chủ nhật trước
thôi, bọn cảnh binh bắt lão. Guri đã giới thiệu bác với lão ta. Thật là một
tay thông minh! Lão có qua lại ít nhiều với bọn sinh viên. Cháu có nghe nói
gì không? Bọn sinh viên nổi loạn, có đúng thế không? Này, khâu hộ bác cái
áo một tí, bác chẳng nhìn thấy quỷ gì cả…

Bác đưa cho tôi cái áo rách tã cùng cái kim đã xâu chỉ, còn bác thì chắp

hai tay sau lưng, bắt đầu đi lại quanh phòng. Vừa đi bác vừa ho và càu
nhàu:

– Ngọn lửa nhỏ lúc thì bùng lên ở chỗ này, lúc thì bùng lên ở chỗ kia.

Nhưng bị quỷ sứ thổi tắt hết, và cảnh buồn tẻ trở lại. Thành phố này là một
thành phố bất hạnh. Ta phải đi khỏi đây trong lúc tàu thủy hãy còn chạy
được.

Bác dừng lại, gãi đầu và hỏi:
– Nhưng đi đâu cơ chứ? Chỗ nào cũng đến rồi. Phải, đâu cũng đi rồi, và

cơ thể cũng tàn tạ rồi.

Bác nhổ nước bọt và nói thêm:
– Cuộc sống như thế đấy, chó má thật! Sống mãi, sống mãi, nhưng cả

thể xác lẫn tâm hồn đều chẳng thu nhận được cái gì…

Bác im lặng, đứng trong góc nhà cạnh cửa ra vào như nghe ngóng điều

gì. Sau đó bác bước lại phía tôi với một dáng điệu cương quyết và ngồi lên
mép bàn.

– Aleksej Maksimich của bác, bác nói với cháu điều này nhé: Yakov đã

sử dụng một cách vô ích trái tim lớn của mình vào việc chống lại Chúa. Dù
là Chúa hay Nga hoàng thì cũng đều không thể trở nên tốt hơn được nếu
như bác phản đối họ. Điều cần làm là làm sao cho mọi người biết tự giận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.