NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 136

một sự ngọt ngào khó tả chiếm lĩnh tôi và tôi bỗng nhớ, nhưng bản thân
mình không biết nhớ cái gì... Một lần, do ảnh hưởng của những ý nghĩ
trừu tượng như vậy, tôi đi lang thang dọc theo những con đường cỏ
mọc um tùm trong công viên, bỗng nhiên em gái tôi Zosia chạy ngáng
đường tôi và hỏi:

- Tại sao anh không chơi với chúng em?
Tôi cảm thấy nóng người.
- Chơi với ai?...
- Thì với em và Lonia.
Sẽ là một câu hỏi không thể giải đáp được, tại sao trong giây phút ấy

cái tên Lonia lại khiến tôi liên tưởng đến hình bóng Jozio và tại sao tôi
lại ngượng đến mức mặt đỏ gay và mồ hôi xuất hiện đầy trên trán.

- Cái gì thế?... Anh không muốn chơi cùng chúng em à? - Em gái tôi

ngạc nhiên hỏi- Hôm lễ Phục sinh, một học sinh lớp Ba đến đây và
hoàn toàn không lên mặt như anh. Suốt ngày anh ta đi theo chúng em.

Và cũng lại không biết tại sao tôi cảm thấy căm thù đứa học trò lớp

Ba nọ, đứa mà chưa bao giờ tôi nhìn thấy. Cuối cùng, tôi đáp lại Zosia
bằng giọng khàn khàn, mặc dù trong tim không hề có ác cảm đối với cô
gái ấy:

- Anh không biết cô Lonia ấy.
- Sao lại không biết cơ chứ? Anh không nhớ là vì nó mà cô gia sư đã

đánh anh à? Thế anh có nhớ Lonia đã khóc như thế nào vì anh và xin
mọi người đừng làm gì hại anh khi... cái chuồng bò nọ bị cháy hay sao?

Dĩ nhiên là mọi chuyện tôi đều nhớ, và đặc biệt là bản thân Lonia;

nhưng tôi phải thú nhận rằng khả năng làm hồi phục trí nhớ của em gái
tôi khiến tôi bực mình. Tôi cảm thấy là câu chuyện không hợp với giá
trị bộ đồng phục của tôi, rằng người ở thôn quê và đặc biệt là các cô gái
mới lớn có trí nhớ tốt như vậy.

Do ảnh hưởng của những cảm giác như vậy, tôi đáp lại như một kẻ

vũ phu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.