NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 137

- Ê hê, hãy để cho anh yên cả với em, cả với cái cô Lonia của em

nữa...

Và tôi đi sâu vào trong công viên, tỏ ra không hài lòng vì những lời

nhắc nhở không đúng lúc của em gái cũng như vì tôi không chơi với
bọn con gái. Hơn nữa, bản thân tôi cũng không biết mình muốn gì,
song tôi cáu giận đến mức khi gặp Zosia ở trong nhà, tôi cũng không
muốn nói chuyện với nó.

Em gái tôi buồn rầu cố tránh khỏi ánh mắt của tôi, tôi vừa tìm em

vừa nghĩ rằng mình đang thiếu một cái gì đó, rằng chuyện chơi chung
tôi đã quyết định hoàn toàn sai lầm. Vì vậy để cải thiện tình thế, khi
Zosia buồn rầu bắt tay vào mạng quần áo, tôi vớ ngay quyển sách đặt ở
ngoài cùng và sau mấy phút lật giở các trang sách, tôi vứt nó xuống bàn
và nói như đang nói với chính mình:

- Tất cả bọn con gái đều ngu ngốc cả!...
Tôi cho rằng cách ngôn đó là vô cùng thông minh. Nhưng vừa mới

nói xong, tôi cảm thấy trong đó có một cái gì không ổn. Tôi thấy
thương em gái, và ngượng nữa... Không nói gì thêm, tôi chỉ hôn hai má
Zosia và đi vào rừng.

Chúa ơi, sao ngày hôm đó tôi lại bất hạnh như vậy! Tuy nhiên, đó

mới chỉ là khởi đầu những nỗi buồn phiền của tôi.

Tôi không muốn giấu giếm điều gì. Suốt cả đêm, tôi nằm mơ thấy

Lonia, và từ đó thay cho thằng bạn gù khốn khổ, bóng dáng của cô gái
ấy hiện lên trong tưởng tượng của tôi. Tôi cảm thấy rằng chỉ một mình
cô có thể trở thành người bạn thân mà tôi cần bấy lâu nay. Trong mơ,
tôi nói chuyện với cô lâu và thú vị đến mức giống như người ta miêu tả
trong tiểu thuyết, còn tôi thì lễ độ giống như một quan biên trấn. Còn
trong thực tế, thậm chí tôi không dám đánh bạo đi vào công viên khi ở
đó các cô gái nhỏ đang chơi đùa, nhưng tiếng cười của họ hòa lẫn
những lời nhắc nhở của cô gia sư, tôi vẫn nghe thấy từ ngoài hàng rào
vẳng đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.