NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 154

Tôi vô ý đưa bàn tay đầy bùn lên quệt mũi. Lonia cười đến nỗi ngồi

cả xuống cỏ. Zosia cũng vừa cười, vừa lau mắt, thậm chí Walek há hốc
mồm và phát ra tiếng gì như tiếng kêu be be.

Bây giờ, đám con gái mới phát hiện ra thằng bé.
- Cái gì thế? - Zosia hỏi - Nó chui ra từ đâu thế nhỉ?
- Nó đến đây theo anh trai cậu.- Lonia trả lời - Tớ đã nhìn thấy nó

khi nó nấp giữa bụi rậm.

- Chúa ơi! Nó có cái mũ thế nào kìa!... Nó muốn gì ở anh, Kazio

ơi?... - Em gái tôi nói.

- Nó đi theo anh từ mấy ngày nay.
- A ha! Chắc là Kazio chơi với nó, khi chạy trốn chúng mình rồi...-

Lonia mỉa mai lên tiếng - Hãy nhìn kìa, Zosia ơi, trông hai người họ thế
nào: một người ướt lướt thướt, còn người thứ hai không tắm rửa... Ôi,
tôi buồn cười quá!...

Việc so sánh với Walek làm tôi không thích.
- Thôi, Kazio ơi, hãy đi tắm đi và về nhà thay quần áo, còn chúng em

trong lúc ấy sẽ đến nhà hóng mát.-Zosia nói, và nâng Lonia dậy, cô ta
vì quá vui suýt nữa thì bị chứng kinh giật.

Họ rời đi. Ở lại chỉ còn tôi, Walek và - chùm bông huệ nằm trên cỏ

mà không ai nhặt lên.

Một phần thưởng như vậy dành cho sự hiến thân của tôi ư?- Tôi cay

đắng nghĩ và cảm thấy bùn đầy trong miệng. Tôi bỏ mũ xuống. Thật
đáng sợ, cái gì đã xảy ra với nó?... Nó giống với cái giẻ lau, còn chỗ
lưỡi trai sắp bị rời ra. Bộ đồng phục, cái áo ghi lê, áo sơ mi thì sũng
nước. Nước cũng đầy trong giày, thậm chí kêu xèo xèo khi tôi bước đi.
Tôi cảm thấy từ vải đay biến thành dạ, từ dạ biến thành vỏ cây, từ vỏ
cây biến thành gỗ. Ở đằng kia, từ phía nhà hóng mát, tôi vẫn còn nghe
thấy tiếng cười của Lonia, người đang kể về cuộc phiêu lưu của tôi cho
cô gia sư nghe.

Chốc nữa họ sẽ đến đây. Tôi muốn tắm, song chưa tắm xong thì đã

phải chạy, họ đang đi đến!... Tôi đã nhìn thấy váy của họ trên đường, đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.