NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 159

“Cô ta nghĩ cái gì, rằng tôi là người hầu của cô, giống như cha tôi ở

chỗ mẹ cô chăng?...”

Tôi nổi loạn với chính mình, tôi quyết định rằng điều đó phải thay

đổi. Nhưng khi nhìn thấy Lonia, lòng can đảm đó hoàn toàn mất đi ở
tôi và nếu như thậm chí giá như giữ lại được điều cuối cùng nào đó, thì
lại chính Lonia bằng cách truyền đạt mệnh lệnh của mình với sự khẩn
khoản và với việc giậm chân nóng bỏng đến mức, tôi buộc phải làm
mọi công việc. Có một lần, sau khi bắt được chú chim sẻ, tôi không đưa
ngay cho cô, cô hét to:

- Cậu không muốn cho thì thôi!... Tôi chẳng cần con chim sẻ của

cậu...

Cô tỏ ra giận dỗi và tò mò đến mức tôi phải lên tiếng cầu xin để cô

nhận chú chim sẻ. Còn cô ta thì không và không!... Tôi buộc phải nài
nỉ, dĩ nhiên với sự trợ giúp của Zosia, mặc dầu vậy, suốt mấy ngày tiếp
theo, tôi còn phải nghe lời thương cảm:

- Trong đời tôi sẽ không bao giờ làm điều gì có hại cho cậu đâu. Tôi

biết bây giờ cậu là người cứng rắn

thế nào rồi! Ngày đầu tiên cậu đã nhảy xuống nước để hái cho tôi

hoa huệ, còn hôm qua thì cậu không cho phép tôi được chơi đùa một
chút với con chim nhỏ. Tôi biết mọi chuyện rồi... Ôi, không một người
con trai nào khác lại hành động với tôi giống như cậu.

Và sau mọi cách giải thích có thể của tôi, cuối cùng tôi đề nghị với

cô thôi đừng giận nữa, cô đáp lại:

- Liệu tôi có giận không?... Cậu biết rõ nhất rằng tôi không giận cậu.

Tôi chỉ buồn. Tôi buồn như thế nào, thì không ai tưởng tượng nổi đâu...
Hãy để Zosia kể tôi đã buồn như thế nào.

Lúc bấy giờ, Zosia với vẻ mặt long trọng đã giải thích cho tôi nghe

Lonia rất, rất là buồn.

- Thôi tốt hơn hết hãy để chính Lonia nói ra cô ấy đã buồn như thế

nào. - Em gái yêu quý của tôi kết thúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.