NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 167

“Nhưng bao giờ cũng vậy...” - đấy là câu trả lời đối với tôi!...

“Nhưng bao giờ cũng vậy” có nghĩa là,trong mọi chuyện tôi là người
duy nhất có lỗi. Con ruồi chẳng là cái gì, Lonia, dù có kêu váng trời
cũng chẳng là cái gì, chỉ có việc vì sao tôi lại chạy đến cứu giúp mới
thành chuyện.

Đúng thật, nhưng tôi bị ngất để làm gì?...
Tôi không được an ủi. Ngày hôm sau, tôi hoàn toàn không đến công

viên chỉ vì để không lộ diện trước Lonia, ngày thứ ba - cô ta lệnh cho
tôi đến. Khi tôi đến, cô gật đầu chào từ xa và chỉ nói chuyện với Zosia,
thỉnh thoảng mới ném ánh mắt kiêu ngạo và buồn rầu về phía tôi như
nhìn kẻ tội phạm.

Đôi khi tôi nghĩ rằng đã xảy ra sự bất công nào đó đối với tôi. Ngay

lập tức, tôi dập tắt những nghi ngờ như vậy bằng cách nói với mình
rằng thực sự tôi đã làm ra chuyện gì đó kinh khủng. Lúc bấy giờ, tôi
vẫn còn chưa biết phương pháp như vậy là đặc tính của phép luận lí đàn
bà.

Trong khi đó, các cô gái đi dạo công viên với những bước đi trịnh

trọng và không hề nghĩ gì đến chuyện nhảy dây, chỉ thầm thì gì đó với
nhau. Bỗng nhiên, Lonia dừng bước và nói bằng giọng đau đớn:

- Zosia biết không, tớ muốn ăn quả móc đen ghê gớm... Mùi vị nó

thơm lừng...

- Thế thì chốc nữa tôi mang đến ngay. - Tôi vội vã lên tiếng - Tôi

biết một chỗ ở trong rừng có rất nhiều móc.

- Cậu chịu vất vả ư?... - Lonia đáp và nhìn tôi bằng cái nhìn buồn

rầu.

- Điều đó có nghĩa gì? Cứ để anh ấy đi, nếu muốn. - Zosia chêm vào.
Tôi đi thật vội vàng, ở trong vườn tôi cảm thấy nghẹt thở vì chừng ấy

sự đỏng đảnh. Vượt qua nhà bếp, tôi nghe thấy các cô gái cười và khi
miễn cưỡng nhìn qua hàng rào, tôi nhận thấy rằng họ đang vui vẻ nhảy
dây. Rõ ràng là chỉ trước mặt tôi họ mới giữ vẻ mặt đẹp đẽ như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.