NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 192

cho búp bê, hình như khá khó khăn. Đôi lúc, nó không làm gì cả, chi
ngồi bên cửa sổ lắng tai nghe ngóng gì đó.

Ngài Tomasz chưa bao giờ nhìn thấy đứa bé hát hoặc chạy nhảy

trong phòng, thậm chí không nhìn thấy nụ cười nào nở trên đôi môi
nhợt nhạt và khuôn mặt bất động.

- Đứa bé kì lạ! - Trạng sư nói với mình và bắt đầu quan sát nó chăm

chú hơn.

Một lần, vào Chủ nhật, ngài phát hiện thấy rằng người mẹ đưa cho

đứa bé một bó hoa nhỏ. Cô bé tỏ ra sống động hơn một chút. Nó bỏ các
đóa hoa ra xếp lại, rồi hôn những đóa hoa ấy. Cuối cùng, nó buộc bó
hoa lại đặt vào cốc nước và sau khi ngồi xuống bên cửa sổ, nó liền nói:

- Đúng nhỉ, mẹ ơi, ở đây thật là buồn...
Ngài trạng sư ngạc nhiên. Sao lại có thể buồn trong căn nhà mà suốt

chừng ấy năm ngài vẫn cảm thấy vui vẻ cơ chứ!

Một hôm, vào khoảng gần bốn giờ chiều, ngài trạng sư có mặt trong

phòng làm việc của mình. Giờ đó mặt trời ở đối diện căn hộ những
người láng giềng của ông và đang chiếu ánh nắng chói chang, nóng rực.
Ngài Tomasz nhìn sang phía sân bên kia và rõ ràng là đã thấy một cái
gì đó kì lạ, ngài vội vàng đeo chiếc kính cập mũi lên sống mũi.

Đây là điều ngài phát hiện thấy:
Cô bé tiều tụy dựa đầu lên tay, nằm gần như ngửa trên cửa sổ của

mình và mở to cả hai mắt nhìn thẳng vào mặt trời. Trên mặt nó, thông
thường không co giãn, bây giờ bỗng xuất hiện những cảm giác: như là
vui mừng, như là tiếc nuối...

- Cô bé không nhìn thấy được! - Trạng sư thầm thì và bỏ kính cập

mũi ra.

Trong giây phút này, ông cảm thấy như có cái gì đó đâm vào mắt với

ý nghĩ rằng một người nào đó có thể nhìn thẳng vào mặt trời, thứ phun
ra ngọn lửa thực sự.

Quả vậy, cô gái đã bị mù từ hai năm nay. Năm lên sáu tuổi, cô nhiễm

chứng bệnh sốt nóng, mấy tuần liền không tỉnh dậy, và sau đó bị mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.