NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 193

sức đến mức phải nằm như chết, không động đậy và nói năng gì.

Người ta cho cô bé uống rượu vang và các loại nước thịt bò, vì vậy

dần dần cô đã tỉnh lại. Nhưng ngày đầu tiên, khi người ta đặt cô lên gối,
cô thì thầm với mẹ:

- Mẹ ơi, đang là ban đêm phải không?...
- Không, con của mẹ... Tại sao con lại nói như vậy?
Cô bé không đáp lại: cô buồn ngủ. Chỉ có điều ngày hôm sau, vào

buổi chiều bác sĩ đến khám, cô lại hỏi:

- Có phải vẫn là đêm không?...
Lúc bấy giờ, người ta hiểu rằng cô bé không nhìn thấy được. Bác sĩ

khám mắt cho cô và đưa ra ý kiến rằng cần chờ đợi.

Nhưng người ốm càng khỏe hơn thì càng lo lắng hơn về sự tàn tật

của mình...

- Mẹ ơi, tại sao con không nhìn thấy mẹ?...
- Mắt con bị màng che. Nhưng sẽ qua khỏi thôi.
- Bao giờ thì qua khỏi?...
- Không lâu đâu.
- Có thể là ngày mai, có phải không mẹ?
- Vài ngày nữa, con gái yêu của mẹ.
- Nếu nó qua đi thì mẹ nói ngay với con nhé. Bởi con rất buồn!...
Ngày trôi qua, rồi tuần trôi qua trong sự nóng lòng chờ đợi. Cô bé đã

bắt đầu đứng dậy từ giường. Cô học đi mò mẫm trong phòng, tự mình
mặc và cởi quần áo một cách chậm chạp và thận trọng.

Tuy nhiên, thị giác đã không trở lại với cô.
Một lần, cô nói:
- Mẹ ơi, con mặc chiếc váy màu xanh da trời có đúng không?...
- Không, con ơi, con mặc váy màu tro.
- Mẹ nhìn thấy nó ư?
- Mẹ nhìn thấy, con yêu của mẹ.
- Như thể ban ngày chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.