NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 197

Thú vui duy nhất của cô bé là nhìn lên mặt trời, thứ không phải lúc

nào cũng chiếu sáng như nhau và rất nhanh chóng lẩn trốn sau các ngôi
nhà.

Cô bé lại bắt đầu nhung nhớ. Cô tiều tụy hẳn đi sau mấy ngày, trên

mặt cô biểu lộ vẻ mất hứng thú và buồn rầu, điều làm ngài Tomasz
ngạc nhiên.

Ngài không thể biết được rằng cô bé tàn tật ít nhất cũng muốn được

nghe các loại tiếng động khác nhau vẳng đến. Còn trong ngôi nhà lại im
lặng...

- Một đứa bé khốn khổ! - Nhiều lần ngài Tomasz vừa lầm bầm vừa

chăm chú nhìn đứa bé buồn rầu.

“Giá như mình có thể làm được cái gì cho cô bé nhỉ?”. Ngài nghĩ và

biết rằng đứa trẻ càng lúc càng tiều tụy và hao mòn từng ngày.

Trong thời gian ấy, một trong số những người bạn của trạng sư có vụ

kiện và như thông thường đã đưa cho ngài đọc những giấy tờ liên quan,
với đề nghị cho ý kiến. Đúng ra ngài Tomasz không ra tòa, nhưng với
tư cách người từng trải có nhiều kinh nghiệm, ngài biết chỉ ra hướng đi
đúng đắn nhất của vụ kiện và đưa ra cho luật sư bào chữa do mình chọn
những giải thích cần thiết.

Vấn đề hiện tại trở nên phức tạp. Ngài Tomasz càng đọc nhiều giấy

tờ càng hăng hái hơn. Trong người về hưu bừng tỉnh một luật sư bào
chữa. Ngài không ra khỏi nhà, không kiểm tra xem liệu người ta đã hút
sạch bụi trong các phòng khách chưa, chỉ giam mình trong phòng làm
việc, đọc tài liệu và ghi chép.

Buổi tối, người hầu già của trạng sư đến báo cáo như thường lệ. Ông

ta thông báo rằng bà vợ bác sĩ đã cùng con cái đi khỏi đây đến nơi ở
mùa hè, rằng đường ống nước bị hỏng, rằng người gác cổng,
Kazimierz, cãi lộn với cảnh binh và đã đi một tuần - vào nhà tù. Cuối
cùng, ông ta hỏi: ngài trạng sư có muốn gặp người gác cổng mới được
nhận vào làm hay không?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.