- Ôi, anh Lipski đấy à? Mọi chuyện kết thúc thật may mắn. Song sẽ
ra sao đây? Nộp tiền phạt hay vào tù? Sáng mai, tôi sẽ đến chỗ anh
sớm. Nhưng tốt hơn hết là anh hãy trả tiền phạt... Hai trăm quan không
phải là cái gì to tát, cô gái thật đáng thương...
Và ông ta vội vã chạy ra ngoài. Mieczyslaw cũng lập tức bứt người
ra khỏi bức tường và nhảy về phía cửa ra vào. Vài người bạn cùng văn
phòng định giữ anh lại nói gì đó, có lẽ định khuyên răn... Nhưng đôi
mắt anh bỗng ngời lên cháy sáng đến mức sau cặp kính đen vẫn nhìn
thấy những tia sáng vọt ra, còn hai cùi tay nhọn hoắt thì vung ra đẩy lùi
tất cả mọi người và mọi thứ ở xung quanh. Cứ như vậy, anh lao vào
một phòng dài và sáng với những ô cửa sổ rất lớn, công chúng cũng
đang lũ lượt chảy tràn qua đó rồi chậm rãi mất hút trên những bậc cầu
thang ở phía dưới. Đến đây, anh ngoái đầu nhìn lại và ở phía sau
một ô cửa sổ đã trông thấy Joanna, người vẫn đang đứng ở đó, có thể
là để chờ anh, cũng có thể vì không còn sức lực hoặc lòng dũng cảm tự
mình mở một lối đi giữa đám đông. Trong lúc đó, cô đang đưa mắt nhìn
về phía nhóm người đứng ở cuối phòng. Đấy là hai người phụ nữ và
một người đàn ông mà hầu như cả thành phố đều biết, tuấn tú, được
nhiều người hâm mộ, đặc biệt được các cô gái quý mến, đó chính là bác
sĩ Adam. Cũng giống như rất nhiều người khác, anh ta đến đây để nghe
về một vụ án thú vị và dễ dàng nhận thấy là anh đang đi ra với những
xúc cảm hết sức nghiêm túc và buồn rầu. Tuy vậy, khi một trong hai cô
bạn, cô gái cao ráo và ăn mặc chải chuốt cười nói gì đó với anh, anh
cũng cười đáp lại và đến đầu cầu thang liền vội vã đưa vai cho cô vịn.
Trong giây phút ấy, Joanna cảm thấy có ai đó nắm lấy tay mình và cô
nhìn thấy Mieczyslaw, kẻ đang cúi ngay trước mặt cô và vội vã nói
khẽ:
- Em hãy về nhà một mình. Bây giờ anh không thể đi cùng em. Anh
có việc cần giải quyết trong thành phố. Vài tiếng nữa anh về. Cứ đi một
mình về nhà đi.
Anh nhìn cô vẫn với ánh mắt cháy bỏng và vừa bóp chặt bàn tay cô
vừa nói thêm: