NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 260

Khi thằng bé từ trường học vui vẻ trở về vì nhận được điểm 5, cởi

chiếc mũ mới che khuất cả mắt nó ra, ông già quên những ảo giác của
mình, và huýt sáo lúc làm việc để mình hay cả thằng bé được vui vẻ,
giống hệt như thời còn trẻ.

Sau bữa trưa, viên thư kí xức đầy nước hoa bước vào nhận lại tập hồ

sơ.

- Có gì mới không? - Hắn hỏi.
- Mọi chuyện đều tốt đẹp, xin Chúa phù hộ để tránh điều xấu xa! -

Ông Mười Lăm Gdansk đáp.

- Hình như người ta sắp đánh bọn Do Thái hay sao ấy?... - Gã thư kí

sực nức mùi nước hoa ném ra câu ấy với nụ cười ngu ngốc.

- Nào, nếu đánh nhau thì đánh nhau! - Ông Mười Lăm đáp và che

giấu cảm xúc mà những lời nói đó gây ra đối với ông - Thế ai đánh họ?
Chính quyền à?...

- Chính quyền ai lại dây vào. - Gã thư kí nhỏ nhắn bật cười.
- Ôi, nếu không phải chính quyền thì đội ơn Chúa! - Ông Mười Lăm

nói.

Cả hai cùng cười. Gã thư kí trẻ cười với vẻ ngu ngốc, còn ông già Do

Thái thì với thái độ gượng gạo lộ rõ.

Ông tức giận vì câu chuyện lại diễn ra bên cạnh đứa bé. Ông nhìn

cậu bé từ dưới cặp lông mày nhíu lại. Thằng bé găm cặp mắt trợn tròn
của mình vào gã thư kí và khi gã đó đã đi khuất sau ngưỡng cửa, nó
mới hạ đôi mắt tối sầm và bừng cháy xuống những trang sách. Ông già
Mười Lăm như không nhìn thấy điều đó, lại bắt đầu huýt sáo. Nhưng
bên trong tiếng huýt đó chứa đựng tiếng rít của bộ ngực bị sức nặng
kinh hoàng đè nén, nốt nhạc bị kìm nén, lặng lẽ, buồn ngủ, cho đến khi
bỗng dưng tắt lịm với một tiếng nấc hay tiếng rên rỉ.

Trong nhà đã nhập nhoạng tối. Qua cánh cửa thấp, gã thợ chữa đồng

hồ to béo lao vào trong chiếc áo choàng không tay màu tro thường
dùng vào dịp này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.