NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 306

Ngay sau khi chạy đến hiên nhà, tôi liền đấm một nhát vào tai Felek,

còn nó đánh lại vào gáy tôi, tôi đấm trả không thương tiếc vào lưng nó
một cú trời giáng, nó đấm vào mạng sườn tôi mạnh đến nỗi tôi nổ đom
đóm mắt. Rồi hai đứa tôi nắm tóc nhau và cuộn tròn lại vật nhau lăn
lông lốc đến tận ngưỡng cửa. Nỗi đau xót trong chúng tôi lớn như vậy
và sự khắc nghiệt từ nỗi đau xót ấy lớn nhường ấy, vì thế không đứa
nào chịu buông ra, thậm chí không đứa nào hé răng kêu nửa lời.

Cũng sau trận chiến đó, chúng tôi cảm thấy một phần trong tim được

nhẹ nhõm.

Chúng tôi về nhà, cái lạnh từ bên ngoài đuổi theo vào, còn bố vẫn

không ngừng khuyên mẹ:

- Bây giờ bán nó còn được chút ít tiền. Nếu để nó gầy nữa, vì từ giờ

rơm băm mình phải bớt đi, thì ai còn trả mình như vậy? Sao? Anulka
ơi! Em nghĩ thế nào, trái tim của anh?

Mẹ thở dài thật nặng nề.
- Em còn biết nghĩ gì nữa, Filip của em?... Em nghĩ rằng Chúa bắt

chúng ta chịu căn bệnh nặng nề này. Em nghĩ mình trở thành hòn đá
đeo trên cổ anh và sẽ kéo anh xuống đáy... Em nghĩ về những đứa trẻ
mồ côi kia...

Bà lấy tay che mắt và khóc nức nở. Bố hôn khắp đầu mẹ.
- Anulka ơi!... Trái tim của anh!... Anulka ơi!... - Bố lặp đi lặp lại đến

nỗi bỗng nhiên chính mình cũng khóc rống lên.

- Tuyệt vời!... - Phía sau tôi, Felek càu nhàu và lấy nắm tay lau mắt.
Mấy ngày trôi qua và cũng không thấy ai nói đến việc bán con ngựa

già nữa.

Sức khỏe của mẹ ngày càng tồi tệ. Đêm đêm, cơn ho nặng nề, khò

khè từ trong giấc ngủ thảng thốt của mẹ đánh thức chúng tôi. Nhiều
hôm mẹ ngủ thiếp đi cả vào ban ngày và mặc dù ngoài trời đã ấm áp
hơn, cơn sốt rét thỉnh thoảng lại làm mẹ run lên cầm cập. Bố đi đi lại lại
trong nhà, lưng gù hẳn xuống và da héo vàng như già đi cả chục tuổi.
Ông rất nặng tay đối với chúng tôi và bất kể vì cớ gì cũng túm tóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.