NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 368

việc một cách cần mẫn. Vài lần giống như muốn nói lại thôi. Rõ ràng là
chính ông ta cảm thấy rằng mình không biểu hiện giống như một người
bình thường khác. Dù sao đi nữa ông nói rất chuẩn xác, nhưng hơi khó
khăn.

- Ở vùng đất xa xôi lưỡi của tôi co lại và môi tôi cũng bị bó lại...
“Quả là đúng, song đó không phải là tội lỗi!” Tôi nghĩ.
Nhưng niềm vui rời bỏ tôi. Tôi thấy hơi khó chịu và cảm thấy lương

tâm cắn rứt. “Kệ ông ta, ông già đó cứ nói,” tôi nghĩ, “nhưng ông ta nói
với niềm rung động, với nỗi buồn thật sâu lắng và nói một cách chân
thành, còn tôi thì giống như đang cười nhạo ông.”

Và bất ngờ tôi giơ hai tay về phía ông. Ông nắm lấy chúng và ghì

chặt vào ngực mình, vừa ghì vừa nhắc lại:

- Đồng hương! Đồng hương!
Tình cảm rung động trong giọng ông đến mức ngay lập tức chiếm

lĩnh trái tim tôi.

Tôi có cảm giác mình đang đứng trước một sự bí ẩn kì lạ, thậm chí

rất đau buồn. Tôi bắt đầu nhìn vào ông ta giống như nhìn vào người cha
già. Tôi trịnh trọng đặt ông ngồi trên ghế tựa và tự mình ngồi xuống
bên cạnh ông. Ông vẫn tiếp tục nhìn tôi.

- Chuyện gì xảy ra trên quê hương chúng ta? - Ông hỏi.
Tôi thả lỏng lưỡi mình như chiếc guồng quay tơ, cố gắng nói thật to

và rõ ràng. Cứ như vậy tôi nói khoảng nửa tiếng đồng hồ và cùng với
những lời nói của tôi, chiếc đầu đáng kính của ông cứ gật gật buồn rầu -
hoặc nụ cười hiện lên trên môi ông. Một lần ông nhắc lại câu của
Galileusz

*

và thường xuyên đặt những câu hỏi cho tôi, luôn bằng giọng

quan trọng, kì lạ và với kiểu cách tôi không thể lí giải nổi.

Tất cả mọi điều tôi kể cho ông nghe đều khiến ông đặc biệt quan

tâm. Toàn bộ tâm hồn ông đều quy tụ tại đôi mắt và cái miệng, sống
đơn độc trong rừng, có lẽ suốt ngày dài ông chỉ nghĩ đến những điều từ
miệng tôi nói ra bây giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.