NHỮNG VỤ KỲ ÁN CỦA SHERLOCK HOLMES - Trang 105

này cất trong phong bì có gắn niêm phong, cảnh sát đã mở xem vài ba cái.
Theo tôi thì các giấy tờ này không mấy giá trị; và tài sản trong ngân hàng
của ông Oldacre không tốt lắm. Nhưng tôi có cảm tưởng rằng tất cả giấy tờ
không được để cả ở đấy. Hình như còn vài chứng thư chuyển nhượng tài
sản, đặc biệt là những giấy tờ có giá trị lớn thì tôi không tìm ra được. Nếu
chúng ta chứng minh được điều này thì sẽ làm lộ mâu thuẫn trong lập luận
của Lestrade: Ai lại đi lấy cắp thứ mà chẳng mấy chốc nữa anh ta sẽ được sở
hữu?

“Cuối cùng, sau khi đã lục lọi, tìm kiếm mà chẳng phát hiện thấy gì, tôi

đành thử vận may với bà quản gia. Bà ta tên là Lexington, một người nhỏ
bé, da màu, ít lời, có cặp mắt dài và hẹp, không thật thà. Tôi tin rằng bà ta có
biết gì đó, và nếu muốn, hẳn bà ta đã kể rõ. Nhưng bà ta câm như hến. Bà ta
thừa nhận đã đưa McFarlane vào nhà lúc 9 giờ 30 phút, và cứ một mực hối
hận giá mình đừng làm việc đó. Bà ta đi ngủ từ trước 10 giờ 30 phút, trong
căn phòng ở đầu nhà phía bên kia. Bà ta khẳng định McFarlane để quên mũ
và gậy trong đại sảnh. Chính tiếng chuông báo cháy đã đánh thức bà ta dậy.
Ông chủ già nua tội nghiệp của bà hẳn nhiên đã bị giết chết. Còn ông ấy có
kẻ thù nào không ư? Đương nhiên ai mà chả có. Nhưng ông Oldacre kín
tiếng lắm, và các mối quan hệ của ông ấy chỉ là về công việc làm ăn. Bà ta
đã xem mấy cái cúc quần và bảo đảm đó là của cái quần mà ông mặc đêm
qua. Đống gỗ rất khô vì cả tháng vừa rồi làm gì có mưa. Lửa cháy khác nào
bùi nhùi gặp gió; lúc bà ta ra đến nơi thì chỉ còn thấy lửa và lửa. Bà ta và
đám lính cứu hỏa đều ngửi thấy mùi thịt cháy khét lẹt. Bà ta không hay biết
gì về giấy tờ tài liệu, cũng như công việc làm ăn của ông chủ.”

- Thế đấy, Watson ạ, thế là tôi đành chịu thất bại. Nhưng mà…, nhưng…

- Anh siết mạnh hai bàn tay như để khẳng định niềm tin của mình - Tôi biết
rằng tất cả những chuyện này là dối trá. Từ sâu thẳm đáy lòng, tôi cảm thấy
thế. Còn điều gì đó mà bà quản gia rõ ràng có biết nhưng chưa bị phát hiện.
Trong mắt mụ ánh lên sự ương ngạnh, cố che giấu một lương tâm tội lỗi do
đồng lõa với một tội ác mà mụ biết rõ. Nhưng nói thế cũng chẳng ích gì. Trừ
phi chúng ta gặp may, chứ không đừng có mong vụ Norwood này được nêu
trong bản báo cáo thưởng công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.