NHỮNG VỤ KỲ ÁN CỦA SHERLOCK HOLMES - Trang 161

“Ông ta thoắt lùi lại vài bước, kéo cánh cửa nhỏ đánh rầm, rồi xoay khóa

đóng chặt lại. Tôi lao ra cửa, cố hết sức kéo cái nắm đấm, nhưng cánh cửa
đã khóa chặt rồi, dù tôi cố đẩy, cố đạp thế nào nó vẫn đóng im ỉm. Tôi gào
to:

- Này, đại tá! Thả tôi ra!
“Vừa lúc ấy, trong im lặng, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng động khiến

tôi ngay lập tức sợ thót tim. Đó là tiếng vù vù chuyển động của pittông và
tiếng rít của cái ống nước bị rò. Ông ta đã khởi động cỗ máy. Chiếc đèn vẫn
nằm trên sàn nhà, tôi đã đặt nó ở đấy khi xem xét các cái rãnh. Nhờ ánh đèn,
tôi nhìn thấy cái trần nhà tối thui đang từ từ lắc lắc, rung rung ép xuống.
Không ai rõ hơn tôi, áp lực của nó đủ để ép tôi nát bét chỉ trong vòng một
phút. Tôi gào thét, lao cả thân mình đập phá cửa, cào móc ổ khóa. Tôi thảm
thiết cầu xin viên đại tá thả tôi ra, nhưng tiếng rầm rầm của pittông đã át mất
tiếng kêu của tôi. Trần nhà chỉ còn cách đầu tôi nửa mét nữa thôi, chỉ cần
giơ tay lên là tôi có thể sờ được vào cái bề mặt thô cứng ấy. Lúc ấy, một ý
nghĩ bỗng vụt qua óc tôi, rằng nỗi đau của một người khi chết phần lớn bị
quyết định bởi tư thế trong lúc gần chết của anh ta. Nếu tôi nằm sấp, sức
nặng kia sẽ đè xuống sống lưng. Vừa nghĩ tới những tiếng răng rắc khi
xương bị ép gãy, tôi bất giác run rẩy toàn thân. Có lẽ tư thế khác sẽ tốt hơn,
nhưng liệu tôi có đủ can đảm nằm ngửa và trơ mắt ra nhìn cái khối đen sì
chết chóc ấy rùng rùng ép xuống không? Tôi đã không thể đứng thẳng được
nữa, bỗng nhiên ánh mắt tôi nhằm vào một vật, và ngọn lửa hy vọng trong
lòng lại bùng lên.

“Tôi đã nói, tuy trần nhà và sàn nhà bằng thép, nhưng tường lại làm bằng

gỗ. Khi tôi đang liếc nhìn lần cuối cùng bốn phía, tôi chợt nhìn thấy một tia
sáng vàng vọt yếu ớt xuyên qua kẽ vách gỗ. Rồi một tấm gỗ bị đẩy về phía
sau, ánh đèn càng lúc càng rõ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thật không dám tin
rằng đây chính là cánh cửa hồi sinh của đời tôi. Tôi lập tức lao ngay ra phía
đó, hồn xiêu phách lạc. Tấm gỗ đóng trở lại phía sau lưng tôi, nhưng tiếng
vỡ nát của cái đèn và khoảnh khắc sau đó là tiếng va đập chát chúa vào nhau
của hai khối kim loại cho thấy tôi đã thoát khỏi mối hiểm họa ngàn cân treo
sợi tóc…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.