NHỮNG VỤ KỲ ÁN CỦA SHERLOCK HOLMES - Trang 56

sang tôi với vẻ quả quyết, và kể cho tôi nghe câu chuyện. Tôi tóm tắt để anh
đỡ mất thời gian:

- Tôi đã hứa với bà bạn của tôi là sẽ không nói chuyện này, đã hứa thì

không thể nuốt lời. - Cô ấy bắt đầu - Nhưng nếu tôi giúp được bà ấy thoát
khỏi phán xét nặng nề, trong khi bà ấy đang ốm quá nặng, không thể tự
thanh minh, vậy thì tôi không thể làm thinh. Tôi sẽ kể cho ông nghe mọi
chuyện xảy ra vào tối hôm thứ hai đó. Từ Hội quán ở phố Watt, chúng tôi về
nhà lúc 8 giờ 45 phút, có đi qua phố Hudson, một con phố rất yên tĩnh. Chỉ
có mỗi một ngọn đèn thắp sáng phía bên trái đường. Khi đi qua cây đèn này,
tôi thấy một người đàn ông tiến về phía chúng tôi. Lưng còng, vai đeo cái gì
đó giống một cái hộp, ông ta như bị dị dạng, đầu cúi thấp còn đầu gối thì co
gập lại. Lúc chúng tôi đi qua, ông ta ngước mắt nhìn chúng tôi qua quầng
ánh sáng của ngọn đèn. Bỗng ông ta đứng sững lại, kêu lên bằng một giọng
nói dễ sợ: “Lạy Chúa, Nancy!”. Mặt bà Barclay trắng bệch. Nếu con quái
vật ấy không đỡ lấy bà thì hẳn bà đã ngã sụp xuống rồi. Suýt nữa tôi đã kêu
cảnh sát, nhưng bà ấy lại dịu dàng nói với người đàn ông. “Henry, em cứ
tưởng anh đã chết ba mươi năm nay rồi!” - Giọng bà run rẩy. “Thì đúng anh
đã từng chết.” - Ông ta nói. Giọng nói của ông ta nghe rõ ghê. Ông ta có một
khuôn mặt sạm nắng rất đáng sợ, đôi mắt sáng rực. Đến bây giờ, thỉnh
thoảng tôi vẫn mơ thấy cái ánh mắt kinh khủng ấy. Tóc và râu ông ta lấm
tấm muối tiêu, khuôn mặt nhăn nhúm như một quả táo héo. “Hãy đi trước
một quãng nhé, em gái.” - Bà Barclay nói - “Chị muốn nói chuyện với ông
đây một chút. Không có gì phải sợ đâu”. Bà Barclay cố bình tĩnh, nhưng mặt
bà ấy vẫn tái mét, và khó khăn lắm mới nghe được những lời nói thốt ra từ
đôi môi run rẩy của bà. Tôi làm theo lời bà và thế là họ nói chuyện với nhau
vài phút. Sau đó bà ấy đi xuống phố với đôi mắt rực lửa giận dữ. Tôi thấy
người đàn ông khốn khổ đứng lại bên ngọn đèn đường và vung nắm đấm
vào không khí, tựa như ông ta đang giận dữ phát điên. Bà Barclay không nói
thêm lời nào cho đến khi về đến cửa nhà tôi. Bà ấy nắm lấy tay tôi và nài nỉ
tôi đừng nói với ai những gì đã xảy ra. “Đó là một người quen cũ của chị, đã
lâu mới gặp lại”, bà ấy nói vậy. Tôi hứa với bà sẽ không nói gì và bà trìu
mến hôn tôi. Kể từ đó đến giờ, tôi không gặp lại bà ấy. Tôi đã kể cho ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.