NHỮNG VỤ KỲ ÁN CỦA SHERLOCK HOLMES - Trang 86

nhưng quả là bà ta đã dùng những lời lẽ ghê sợ nhất, điên rồ nhất để trút hết
nỗi căm giận điên cuồng của mình ra. Tôi không nói lời nào, mà cũng chẳng
thể nói được. Tôi bịt chặt hai tai, rồi quay người bỏ chạy. Còn bà ta vẫn
đứng đó, ở ngay đầu cầu, điên cuồng chửi rủa tôi.

- Chỗ mà sau đó phát hiện ra thi thể bà ta phải không?
- Chỉ cách đó vài mét thôi.
- Nhưng, giả sử sau khi cô bỏ đi không lâu thì bà ta chết, cô không nghe

thấy tiếng súng nổ ư?

- Không. Bị bà ta chửi bới cho rối loạn tinh thần nên tôi cố chạy vội về

phòng, không còn hồn vía đâu mà để ý đến các chuyện khác nữa.

- Cô nói quay về phòng. Vậy từ lúc ấy cho đến sáng hôm sau, cô có rời

phòng lần nào không?

- Chỉ sau khi tin tức về vụ việc đó truyền về, tôi với những người khác

mới chạy ra xem thôi.

- Thế lúc đó cô có nhìn thấy ông chủ không?
- Có. Tôi nhìn thấy ông ấy vừa từ cầu trở về. Ông ấy cho gọi cảnh sát và

bác sĩ.

- Cô có cảm thấy ông ta bị chấn động tinh thần không?
- Là người rất hiểu ông ấy, tôi nhận thấy ông ấy rất xúc động, cho dù ông

ấy là người sắt đá, ít để lộ ra ngoài điều gì.

- Bây giờ nói tới điểm thiết yếu nhất: khẩu súng được phát hiện trong

buồng cô. Trước đó, cô đã nhìn thấy nó lần nào chưa?

- Tôi thề là chưa hề nhìn thấy bao giờ!
- Vậy, người ta phát hiện ra nó khi nào?
- Sáng sớm hôm sau, khi cảnh sát tới lục soát.
- Ở ngay trong đống quần áo của cô ư?
- Đúng, ở dưới chồng váy, trong ngăn tủ của tôi.
- Cô không đoán được nó đã được để vào đó lúc nào ư?
- Sáng sớm hôm đó nó còn chưa có ở đấy.
- Sao cô biết?
- Vì buổi sáng đó tôi còn sắp xếp lại quần áo trong tủ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.