những người khác đến đây. Đừng quên, hội của chúng ta không phải chỉ có
ba người."
"Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này.” Tiêu Tông ở một bên bồi thêm
một câu.
Lãnh Tang Thanh không nói gì, khóe miệng hơi cong lên, hai mắt có
chút gian ác, hai con ngươi đảo một vòng, loại vẻ mặt này phù hợp với
khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh, khiến cho người khác
có phần sợ hãi.
Cô gật đầu, chậm rãi, chậm rãi, đem tầm nhìn dời về phía sau bức tranh
trấn quốc chi bảo, vẻ đắc ý càng lớn hơn.
Bên trái cầu thang, có một hàng rào nhỏ màu trắng bằng gỗ vây quanh
những bụi cây huân y, làm cái nơi âm u này cũng có chút sức sống, một
màu tím biếc, có thể thấy ba người hòa thuận mà ở cùng một chỗ, có hoài
nghi, có bàn bạc, có tính toán.
"Chúng ta hà cớ gì phải đi mạo hiểm? Theo như lời Thanh nhi nói,
chúng ta ngoan ngoãn bắt tay hoàn thành phẫu thuật, bọn họ không phải sẽ
thả chúng ta ra sao? Tại sao muốn gây thêm rắc rối?" Giáo sư Tra Nhĩ kéo
lấy tay Tiêu Tông.
"Giáo sư Tra Nhĩ đáng kính, chúng ta chẳng lẽ phải -" Tiêu Tông vừa
mới mở miệng lại bị Lãnh Tang Thanh bụm miệng.
Đôi môi mỏng hết sức tinh tế của Lãnh Tang Thanh mím lại, ngay lập
tức hiểu rõ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô hoàn toàn hiểu ý.
"Giống như lời của giáo sư Tra Nhĩ, chúng ta vẫn nên an phận mà chờ,
sau khi cuộc phẫu thuật hoàn thành suôn sẽ, chúng ta tự nhiên có thể rời