_________________________________
“Không bằng, chúng ta thản nhiên đối mặt đi, đã không còn biện pháp
khác, không phải sao?" Tiêu Tông đem một cái chén cố chấp mà đặt trước
mặt đang đờ ra của Lãnh Tang Thanh.
"Cảm ơn." Âm thanh của Lãnh Tang Thanh nhẹ như nước. "Điều này
hoàn toàn trái với điều ước ban đầu, điều kiện tiên quyết là không làm tổn
hại đến tình mạng người khác, rõ ràng con cáo già này không cho là như
thế."
Bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng, là ngày thứ năm ba người ở trong mật
thất, cũng là ngày thứ năm Lãnh Tang Thanh không nhìn thấy mặt trời, coi
như là gặp phải mấy ngày mưa liên tục đi, Lãnh Tang Thanh tự an ủi bản
thân như thế.
"Tiêu Tông, anh làm thế nào tìm được em?" Lãnh Tang Thanh bổng
nhiên thốt ra một câu.
"Rất kỳ lạ, anh nhân được điện thoại của một người giấu tên, là hắn nói
cho anh biết chỗ ở của em." Tiêu Tông nhíu mày nói.
Lãnh Tang Thanh có chút nghi ngờ, điện thoại giấu tên?
"Là một người đàn ông? Có khả năng là Niếp Nhân Thế không?"
"Không, giọng nói không giống hắn." Tiêu Tông nhún vai, không đi sâu
nghiên cứu.
"Chủ nhân ngôi biệt thự tôi ở cũng họ Niếp, hình như La Sâm với hắn
cũng không nhận ra, nhưng hắn đúng là nhân tài của Niếp môn." Đồng tử
của Lãnh Tang Thanh đổi tới đổi lui, ngốn cái bánh pudding trong miệng