NIẾP MÔN - Trang 223

Tiếp gõ cửa chậm rãi trong hành lang không một bóng người phá vỡ sự

cô độc. Niếp Ngân đẩy cửa thư phòng đi vào, nhìn thấy Niếp Nhân Quân
đang thưởng thức một món đồ hình như là đồng kiếm của Trung Quốc xưa.
Ông nhìn thấy Niếp Ngân đi vào, một bước dài đi tới, thanh kiếm trong tay
đâm thẳng về phía cổ họng Niếp Ngân.

Anh hơi nghiêng người, tránh được cú tập kích của Niếp Nhân Quân.

Niếp Nhân Quân nhanh chóng thu hồi chiêu thức, lần nữa hướng anh đâm
tới, chỉ thấy thắt lưng anh co lại, cúi xuống, lần thứ hai thanh kiếm đâm vào
khoảng không. Niếp Ngân thuận thế giơ tay lên, dùng ba ngón tay nắm mũi
kiếm, đưa một chưởng vào giữa thanh đồng kiếm, cả thanh đồng kiếm chia
làm hai, phần bị gãy rơi xuống đất.

"Thân thủ của con đúng là có tiến bộ hơn lúc trước." Niếp Nhân Quân

nhìn đoạn kiếm trong tay nở nụ cười.

"Cha chỉ dùng ba phần lực, giữ lại bảy phần, chỉ sợ con muốn tránh

cũng khó." Niếp Ngân trả lời.

"Không đúng! Cha dùng năm phần lực." Khóe miệng Niếp Nhân Quân

trầm xuống, trong ánh mắt có chút hăng hái không thua kém thanh niên trẻ
tuổi.

"Đáng tiếc phá hỏng vật báu của cha." Niếp Ngân đặt lưỡi kiếm lên bàn

của Niếp Nhân Quân.

"Vật báu?" Niếp Nhân Quân cầm lấy mũi kiếm, kể cả chuôi kiếm trong

tay, cùng ném vào thùng rác. "Thứ này không có tư cách nằm trong bộ sưu
tập của cha, huống hồ, con với em trai con mới thật sự là vật báu của ta."

Một câu nói khiến trong lòng Niếp Ngân có chút chua xót, anh ngồi trên

chiếc ghế bên cạnh, không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.