hôm nay rất khó chịu, ta sợ không có cách nào tiến hành phẫu thuật."
Không có trả lời, chỉ làm động tác mời.
Sao lại là Niếp Tích?
Anh không phải là người của Niếp môn sao? Làm sao Niếp Nhân Thế
lại hạ độc thủ đối với anh?
Vẻ mặt Niếp Nhân Thế không chút thay đổi, hắn quét mắt nhìn một cái.
"Nha đầu chết tiệc kia đừng nghĩ đến những trò bịp bợm!" Quản gia La
Sâm không phân biệt nặng nhẹ mà nắm cổ tay của Lãnh Tang Thanh, một
sự đau đớn lập tức kích thích tới thần kinh não của cô, cô vung vẫy cả buổi,
cho đến khi quản gia La Sâm chủ động buông tay.
"Tang Thanh!" Tiêu Tông vội vàng đỡ Lãnh Tang Thanh, tiếp theo chân
thành mà nhìn Niếp Nhân Thế: "Niếp lão, trước kia chúng tôi cùng người
đó có chút qua lại, nhìn thấy anh ta, chúng tôi ít nhiều cảm thấy khó có thể
chấp nhận, hôm nay thật sự không thích hợp phẫu thuật."
Niếp Nhân Thế nhìn chằm chằm Tiêu Tông, trong mắt tràn ngập ác độc:
"Tiêu tiên sinh tài giỏi đừng viện cớ, dù thế nào xin vì cái đầu này trên cổ
các vị mà nghĩ nhiều một chút.
Tiêu Tông ôm Lãnh Tang Thanh, vô thức mà lui về sau một bước.
"Ôi! Các vị dường như đem mạng của những người khác thấy quá
nặng!" Niếp Nhân Thế nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó đưa quản gia La Sâm
một ánh mắt, quản gia La Sâm gật đầu, xoay người rời khỏi phòng phẫu
thuật.