"Cái gì?" Niếp Nhân Quân như sấm đánh, "Nó không phải đi rồi sao?"
Khi đang nói chuyện, bước chân đã hướng đến phòng chữa bệnh.
Đẩy cánh cửa ra, bên trong một mảnh hỗn loạn, nhân viên chữa bệnh
dùng tốc độ cực nhanh để xử lý công việc, ngay cả thấy Niếp Nhân Quân
đến cũng tập trung chuyện môn như cũ, ngay ngắn trật tự.
Niếp Nhân Quân đẩy những người cản đường trước mặt, sải bước tới
bên giường, thấy được Niếp Ngân đang hấp hối, trên máy điện tim một
phần ba đã chạy không bình thường, một sự đau khổ tràn ngập mỗi tế bào
trong toàn thân ông.
"Là ai làm nó bị thương thành thế này!" Ông gầm lên giận dữ như tiếng
sấm vang dội.
"Cha, người không nên gấp gáp." Niếp Tích đi tới đỡ lưng, Niếp Nhân
Quân muốn té xỉu.
Niếp Nhân Quân thấy trên mặt anh ngấn nước, gạt bỏ tay anh ra: "Các
ngươi cuối cùng đã làm cái gì?"
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này! Cứu đại ca trước!" Niếp
Tích cũng giống như gào lên.
Lúc này, một vị bác sĩ có chút căng thẳng mở miệng: "Niếp tiên sinh,
tiểu thiếu gia, cậu Niếp Ngân mất máu quá nhiều, bây giờ cần một lượng
máu lớn."
"Lấy của tôi!" Khi đang nói chuyện, Niếp Tích đã xăng tay áo lên, duỗi
ra trước mặt bác sĩ.