lăn giống như bay đi, lao nhanh về phía trước, nhiều lúc Niếp Tích lái xe
trông rất phong độ.
"A ! ! !" Lãnh Tang Thanh hét chói tai trong chớp mắt liền rời xa Tần
quản gia, chỉ để lại một tiếng vọng, Tần quản gia cười cười bất đắc dĩ.
Trong nháy mắt, hai người đi tới bên cạnh chiếc xe kia, Niếp Tích ung
dung mà mở cửa xe, bật rương dự bị lên.
"Tiêu Tông, anh có khỏe không!" Lãnh Tang Thanh chạy tới rương dự
bị, mở nấp ra.
Trong rương trống trơn, cái gì cũng không có.
Lãnh Tang Thanh nhìn chiếc rương trống trơn, lại nhìn Niếp Tích, vẻ
mặt mù mờ: "Người đâu?"
Vẻ mặt Niếp Tích vô tội mà nói với cô: "Làm sao tôi biết, tôi cũng đến
tìm hắn mà. Có thể hắn tự mở nắp rương, đi trước rồi."
Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh ủy khuất: "Anh ấy nhất định rất hận tôi, nếu
không sẽ ngay cả một tiếng cũng không nói đã đi rồi."
"Sống là tốt rồi." Niếp Tích đẩy xe lăn đến, hai tay nắm bả vai của Lãnh
Tang Thanh, đem cô nhấc lên, đặt vào xe lăn: "Chết rồi cũng không sao."
"Cái tên song sinh nhà ngươi một chút nhân từ cũng không có! Mặc kệ
thế nào, Tiêu Tông cũng coi như là bạn tốt của tôi, lúc tôi gặp phiền phức,
đều là anh ấy giúp tôi." Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh nhất định sẽ bào vệ an
toàn cho Tiêu Tông.