Tần quản gia dường như còn muốn ở lại bên Niếp Nhân Quân thêm một
lúc, nhưng không được không chấp nhận mệnh lệnh, ông hơi nghiêng
người, hướng đến phòng mình mà đi tới, đi rất chậm chậm, di rất lo lắng.
Nhưng người lo lắng không phải chí có một mình ông, nhìn Tần quản
gia chậm rãi rời đi, phần ung dung của Niếp Nhân Quân vừa rồi có phần
giảm xuống.
Nguy hiểm? Có hai người con trai ưu tú như vậy bên cạnh, bản thân còn
có thể có nguy hiểm gì? Nhưng rõ ràng là một chuyện vui, bản thân lại
không có chút vui sướng.
Ông cũng không quay về phòng mình, mà đi tới phòng Niếp Ngân.
"Cốc cốc cốc cốc", sau khi gõ cửa, Niếp Nhân Quân mở cửa đi vào
trong, nhưng bên trong bên ngoài khắp ngõ ngách cũng không thấp tăm hơi
của Niếp Ngân. Niếp Nhân Quân cũng không vào phòng tìm lại có thể kết
luận Niếp Ngân không có trong phòng, đây có lẽ là sự ăn ý của cha con,
giống như ông biết rõ muốn đi sân thượng.
Tất cả đèn trên sân thượng đã tắt rồi, nhưng cũng không ảnh hưởng gì
đến tầm nhìn của một người trên sân thượng, bởi vì ngọn đèn xung quanh
sân thượng rất sáng, làm ánh sáng ở sườn núi này như ban ngày, chỉ có điều
chỗ bị che dường như tối hơn.
Niếp Nhân Quân đẩy cửa, rõ ràng thấy được một người ngồi ở giữa ghế,
cũng rõ ràng nhìn ra người này chính là Niếp Ngân.
Niếp Ngân ngồi ở đó, không nhúc nhích, bây giờ là ban đêm, rõ ràng
hiện ra không phải là sự im lặng, càng khiến Niếp Nhân Quân cảm giác
chính là cảm giác trầm tư, trên cái bàn cạnh Niếp Ngân, thấy được ánh lửa
của diếu xì gà nhưng sắp tắt, còn một bóng đen hình chữ nhật, hộp xì gà cỡ
nhỏ, có thêm một thứ, làm cho người khác rất dễ nhận ra đó là chiếc điện
thoại.
Niếp Nhân Quân không nói gì, cũng không bật đèn, một mình đi tới tủ
rượu đặc chế, tự rót cho mình một ly rượu đỏ, sau đó đi vòng qua hàng rào,
nhìn về phía xa.
"Khuya rồi mà còn uống rượu như thế, không tốt cho cơ thể." Một âm
thanh trầm ổn lại rất có từ tính từ phía sau lưng Niếp Nhân Quân truyền tới.