bèn hỏi: “Mổ xong rồi à?”
“Xong rồi ạ.”
Chủ nhiệm Phương không hỏi anh kết quả phẫu thuật thế nào, ông luôn
tin tưởng vào tay nghề Nhiếp Vũ Thịnh, nên chỉ bảo anh: “Lại đây, xem cái
này.”
Nhiếp Vũ Thịnh bước qua xem, là một bản kết quả chụp X-quang động
mạch vành, Chủ nhiệm Phương hỏi anh: “Thế nào?”
“Tứ chứng Fallot, hẹp động mạch phổi, tình hình nghiêm trọng. Thường
thì, những trường hợp thế này phải mổ từ lúc mới sinh, hiếm thấy ai lần lữa
đến tận bây giờ.”
“Cậu có nắm chắc không?”
Nhiếp Vũ Thịnh hơi bất ngờ, loại phẫu thuật này trong khoa Ngoại Tim
mạch của anh không được coi là quá phức tạp, bác sĩ bình thường cũng là
“Bệnh viện đã thông qua chương trình đó rồi, chương trình mà công ty
CM hỗ trợ tiền đó.”
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh ngạc nhiên, Chủ nhiệm Phương cười nói: “Sao
cậu lại ngớ ra thế, hồi đầu khi nhắc đến việc áp dụng chương trình này, thái
độ của cậu tích cực lắm cơ mà.”
“Dạ, chẳng phải nói là còn cần luận chứng…”
“Luận chứng rồi.” Chủ nhiệm Phương nói, “Tuần trước bệnh viện chẳng
đã họp đấy rồi còn gì? Còn mời cả mấy vị chuyên gia trong ngành nữa. Ồ,
cậu không tham gia, hôm đó cậu có hai ca mổ.”
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, anh biết đây là mẹo của Chủ nhiệm
Phương, tách anh ra khỏi hội nghị luận chứng chương trình, như vậy dù sau
này có bất kỳ sự cố gì, anh cũng không bị nghi ngờ.