kìa, giống như cậu ấy, ăn uống không hề gây ra tiếng động. Con người ta ăn
dưa hấu cứ xì xì xụp xụp, còn Bình Bình ăn dưa hấu mà cứ như thêu hoa.”
Đàm Tĩnh phì cười, Vũ Linh sực nhớ ra: “Đúng rồi, hai hôm trước tớ
gặp Tôn Chí Quân.”
Đàm Tĩnh thoáng sững sờ, rồi bình tĩnh hỏi: “Cậu gặp anh ta ở đâu?”
“Ở bên ngoài trung tâm bán đồ điện gia dụng, anh ta đi cùng một nhóm
bốc vác, có vẻ như đang đợi việc.” Vương Vũ Linh thắc mắc, “Không phải
anh ta lái xe cẩu hàng sao?”
Đàm Tĩnh vẫn chưa cho ai biết chuyện Tôn Chí Quân đánh nhau bị đuổi
việc. Giờ Vương Vũ Linh hỏi đến, cô đành trả lời vắn tắt “Anh ta không
làm việc đó nữa rồi.”
“Tại sao? Lái xe cẩu là công việc nhẹ nhàng, lại kiếm được nhiều.”
Vương Vũ Linh không hiểu, “Anh ta đúng là chẳng ra gì, việc nhẹ nhàng
không làm lại chạy đi bán sức. Tớ thật không hiểu sao cậu lại lấy anh ta, hai
người quá chênh lệch.”
Đàm Tĩnh cúi đầu: “Có gì mà xứng với không xứng, cũng chỉ là sống
qua ngày thôi mà.”
“Anh ta là người để sống cùng sao? Dù sống qua ngày cũng phải xem
có xứng không chứ. Cậu có học thức thế này, học đến mấy năm đại học, còn
anh ta cứ như Trương Phi, cấp hai cũng chưa xong, đứng cạnh cậu chẳng
giống vợ chồng chút nào. Đã thế lại còn rượu chè, cờ bạc, kiếm được chút
tiền cũng không đủ cho mình anh ta. Anh ta chưa bao giờ quan tâm đến cậu
và Bình Bình. Tớ không hiểu làm thế nào mà cậu chịu đựng được anh ta.
Loại chồng như thế thà không có còn hơn.”
Đàm Tĩnh đột nhiên nói: “Anh ta không phải người xấu… Khi tớ khó
khăn nhất anh ta đã giúp tớ. Lúc sinh Bình Bình, tớ bị đẻ khó, ra máu nhiều,
không có tiền mua huyết tương, anh ta đã truyền cho tớ 400cc máu. Bình
Bình vừa sinh ra đã mang bệnh, nằm trong lồng kính đến bảy tám ngày,