Thư Cầm cười giải vây: “Bác trai thật lợi hại, việc gì cũng biết cả, hôm
nay Chủ nhiệm mắng anh ấy đấy. Bác xem, chẳng có gì qua mắt được bác
hết.” Cô bước lại mở hộp giữ nhiệt ra, “Cháu hầm gà cho bác này, bác tranh
thủ ăn lúc còn nóng, để nguội thì không ngon đâu.” Trong phòng VIP có
bếp, khi ông Nhiếp Đông Viễn nhập viện, dì Tần hôm nào cũng đến đưa
cơm, có những món trực tiếp hâm nóng ở đây, vì thế nồi niêu xoong chảo
đầy đủ cả, Thư Cầm bèn vào bếp lấy bát và muôi ra múc canh.
Ông Nhiếp Đông Viễn nhìn Thư Cầm, không nói gì, chỉ đón lấy bát
canh nếm thử, khen Thư Cầm khéo tay, rồi nói: “Nhiếp Vũ Thịnh từ nhỏ đã
kén ăn, bác đang lo lắng ngày nào đó nó sẽ khiến mình chết đói, cuối cùng
lại gặp được người giỏi nấu nướng như cháu, coi như nó còn may, không
đến nỗi chết đói.”
Thư Cầm chỉ cười cười, múc một bát cho Nhiếp Vũ Thịnh: “Anh cũng
ăn đi, em nấu nhiều lắm, canh này không hâm lại được, mai em lại nấu nồi
khác.”
“Anh không đói.”
Thư Cầm chưa kịp nói thì ông Nhiếp Đông Viễn đã lên tiếng: “Không
cho nó ăn nữa. Đồ không có lương tâm, vô tình vô nghĩa, ai tốt với nó cũng
phí công.”
Thư Cầm chỉ cười. Trên đường về, cô nói với Nhiếp Vũ Thịnh: “Anh dỗ
dành bác một chút cũng có sao đâu, dù sao thì bác cũng đang ốm.”
“Xin lỗi, hôm nay anh mệt quá.”
Thư Cầm nói: “Anh không giống đang mệt, mà giống như có tâm sự
hơn.”
“Có một việc anh không biết mình làm đúng hay làm sai nữa.”
“Anh nói em nghe xem nào.”