Nhiếp Vũ Thịnh im lặng, anh làm sao có thể kể với người ngoài về
những điều đã xảy ra giữa anh và Đàm Tĩnh? Những sự việc trong quá khứ
ấy, như một cây kim cắm vào tim anh, hễ động khẽ là đau, không động vào
cũng đau. Anh biết suy nghĩ của mình không đúng, không nên coi Thư Cầm
là người ngoài, anh cũng từng quyết tâm sẽ kết thúc tất cả để làm lại cuộc
đời, nhưng trời xui đất khiến thế nào, Đàm Tĩnh cứ hết lần này đến lần khác
xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Nếu Mark không yêu em, mà khi trước anh ta cũng toàn lừa dối em thì
em có hận anh ta không?”
Thư Cầm nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Thế thì phải xem em có yêu anh
ta không đã. Nhiều lúc hận thường là vì yêu. Nếu em không yêu anh ta nữa,
đương nhiên sẽ không hận.” Cô quan sát Nhiếp Vũ Thịnh, “Sao vậy?
Không phải bạn gái trước đây của anh lấy người khác rồi sao?”
“Đúng vậy, lấy người khác rồi.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Em yên tâm, anh
cũng có đạo đức cơ bản, khi ở bên em anh sẽ không có ý đồ gì với bất cứ
người phụ nữ nào khác đâu.”
“Có hay không không quan trọng, quan trọng là anh có lòng tin để duy
trì mối quan hệ của chúng ta không.”
Nhiếp Vũ Thịnh mím môi: “Anh sẽ cố gắng.”
Thư Cầm cười, chuyển chủ đề: “Cô em nói muốn mời anh đến ăn cơm.
Từ lần anh cứu em, cô lúc nào cũng lải nhải nhắc nhở có thời gian thì mời
anh đến nhà dùng cơm. Em đã từ chối mấy lần, ngại không muốn phiền anh
nữa. Nhưng giờ chúng ta đã chính thức qua lại, em muốn cùng anh đi ăn
một bữa thì không sao chứ?”
“Để cuối tuần sau đi.”
“Được. Nhưng ca làm của anh thế nào, liệu cuối tuần có ca mổ nào quan
trọng không?”