NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 319

Anh vẫn lái xe an toàn đến bệnh viện, vẫn nhớ đến phòng Cấp cứu để

xử lý vết thương, đúng là kỳ tích.

Đồng nghiệp băng bó cho anh xong, còn dặn đi dặn lại phải nhớ thay

băng, rồi nói: “Cậu gọi taxi mà về, thế này không được lái xe đâu, chạm vào
vô lăng là đau ngay. Đúng rồi, cậu đến đây bằng gì?”

“Tôi lái xe.”

Đồng nghiệp nhìn anh đầy kinh ngạc, tối nay Nhiếp Vũ Thịnh có gì đó

là lạ, bình thường anh cũng rất ít nói, nhưng không giống với sự kiệm lời
hôm nay. Tối nay sắc mặt anh tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, như vừa qua một
cơn bạo bệnh vậy. Hỏi gì anh cũng trả lời nhưng tinh thần hoảng hốt, hoàn
toàn lơ đãng. Nếu không lơ đãng sao lại làm gãy cặp nhiệt độ, còn không
cẩn thận để nó cứa vào tay sâu đến vậy?

“Hay cậu vào phòng trực ban ngủ một giấc đi, trời sắp sáng rồi. À, phải,

ngày mai cậu… à hôm nay cậu làm ca nào?”

“Ca sáng.”

“Vậy đừng về nữa, vào phòng trực ban chợp mắt một lát đi, cũng sắp

đổi ca rồi.”

Nhiếp Vũ Thịnh gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, ra khỏi phòng

Cấp cứu như người mộng du, rồi bước vào phòng bệnh khoa Tim. Thấy cửa
phòng trực ban vẫn mở, nhưng trên giường không có ai, anh mệt mỏi ngã
xuống giường thiếp đi.

Dường như vừa ngủ chưa được bao lâu thì có người tức giận đùng đùng

tát anh một cái mạnh, rất đau. Anh dụi mắt ngồi dậy, liền trông thấy Chủ
nhiệm Phương.

Thấy trời đã sáng từ lâu, anh sợ đến toát mồ hôi, kết thúc giờ giao ban

rồi sao? Mình giao ban nhầm ca ư? Kiểm tra phòng bệnh cũng xong rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.