sao? Chủ nhiệm Phương bừng bừng lửa giận: “Không phải hôm qua tôi đã
bảo cậu cút về nghỉ rồi ư? Sao cậu lại ngủ ở đây?”
Phía sau Chủ nhiệm Phương có người nhỏ giọng giải thích, nói mười
giờ tối qua có bệnh nhân, phải gọi Nhiếp Vũ Thịnh đến, nên anh mới ngủ ở
đây.
Chủ nhiệm Phương vẫn chưa nguôi giận: “Người phòng Cấp cứu chết
hết rồi chắc, bác sĩ trực ban để làm gì? Sao phải gọi Nhiếp Vũ Thịnh đến?”
Người vừa nói bối rối, mấy vị chủ nhiệm trong khoa tuy có uy tín
nhưng đều không còn trẻ nữa, phòng Cấp cứu vẫn hết sức tránh làm phiền
họ lúc nửa đêm. Vì thế khi gặp những bệnh nhân nặng, phần lớn đều gọi
cho Nhiếp Vũ Thịnh. Chỉ cần có anh, phương án điều trị sẽ được sắp xếp
thỏa đáng, dù gặp ca mổ khó, có anh mổ chính cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhiếp Vũ Thịnh biết lúc này không thể giải thích gì, càng nói chỉ càng
khiến chủ nhiệm giận dữ hơn, nhưng thật không may, Chủ nhiệm Phương
đã nhìn thấy lớp băng trên tay anh: “Tay cậu sao vậy?”
Anh biết không hay, đành đánh liều đáp: “Cháu không cẩn thận bị
thương, không có gì nghiêm trọng cả, đồng nghiệp đã băng bó cho cháu rồi,
anh ấy bảo băng lại sẽ mau khỏi…”
“Bị thương thế nào? Thế nào là không cẩn thận? Lẽ nào cầm dao mổ bị
dao cắt phải?” Chủ nhiệm Phương châm chọc. “Giỏi lắm, tay trái cầm dao
mổ cắt tay phải à? Tối qua khoa Ngoại ai trực ca đêm? Ai băng cho Nhiếp
Vũ Thịnh? Gọi cậu ta đến gặp tôi!”
Khoa Ngoại nằm trong cùng một tòa nhà, bác sĩ trực ban đang định về
nghỉ, nghe nói Chủ nhiệm Phương gọi, liền đoán ngay ra câu chuyện, lập
cập tới gặp. Thấy Chủ nhiệm Phương sa sầm mặt, anh ta thầm than không
ổn, vội cung kính chào hỏi. Chủ nhiệm Phương “hừ” một tiếng, chỉ vào
Nhiếp Vũ Thịnh: “Tay cậu ta bị sao?”