Cô đáp: “Em cùng cấp trên đến bệnh viện thăm đồng nghiệp, chính là
Thịnh Phương Đình đấy, tiện thể chăm sóc bác trai. Bác bảo hai ngày nay
anh không qua chỗ bác, sợ anh xảy ra chuyện gì, nên em gọi sang phòng
bệnh các anh. Người ta bảo anh bị đánh.” Cô quan sát kỹ gương mặt Nhiếp
Vũ Thịnh, “Anh bị đánh thật à? Cằm còn tím bầm đây này. Giờ người nhà
bệnh nhân ai cũng thế, động tí là đánh nhân viên bệnh viện.”
Nhiếp Vũ Thịnh chuyển chủ đề: “Bố anh thế nào rồi?”
“Anh yên tâm, em không kể cho bác nghe chuyện anh bị thương trong
vinh quang đâu. Tinh thần bác rất tốt, chỉ lo lắng cho anh, bác nói tuần sau
phải đi họp ở Hồng Kông, hy vọng anh có thể đi cùng.”
“Anh không đi được, bệnh viện nhiều việc lắm.”
“Chủ nhiệm Tào khoa U bướu nói tình hình của bác trai tốt nhất là có
nhân viên y tế bay cùng, ông ấy nói phải kêu anh đi vì khoa U bướu mọi
người đều bận, không cử ai đi được.”
“Vậy thì bảo ông ấy nói với chủ nhiệm của anh.”
Thư Cầm vừa giận vừa buồn cười: “Anh đang giận ai thế! Đại thiếu gia
à, đó là bố anh đấy.”
Nhiếp Vũ Thịnh thở dài, lúc này Thư Cầm mới nhìn thấy tay anh băng
bó, liền hỏi: “Đây cũng là do người ta đánh à? Anh ta đánh bằng cái gì
thế?”
“Không có gì, anh không cẩn thận bị thương thôi.”
Thư Cầm nhìn bộ dạng phờ phạc của anh, lại hỏi: “Gần hai giờ chiều
rồi, anh ăn cơm chưa?”
Ăn cơm? Hình như hôm qua anh cũng chưa ăn… Hèn chi cả người cứ
rã rời, nhưng thật sự anh chẳng còn hứng thú ăn gì cả. Hôm qua, sau khi
Đàm Tĩnh đi khỏi, anh ngồi đờ đẫn một lúc rất lâu, đúng lúc gặp trận mưa
to lúc hoàng hôn, anh ngại ra ngoài, đành b bữa cơm tối. Giữa đêm đến