“Cặp nhiệt độ gãy cắm vào lòng bàn tay, cũng may không sâu, không
phải khâu, chỉ cần khử trùng, băng lại để phòng nhiễm trùng thôi ạ.”
“Không sâu mà cậu lại băng bó sao?” Chủ nhiệm Phương gầm lên,
“Cậu tưởng tôi mới vào nghề chắc? Với thời tiết này, nhiệt độ này, nếu
không bị cắt sâu, để tránh nhiễm trùng tốt nhất là không băng bó. Nhiếp Vũ
Thịnh giở trò với tôi, cậu cũng vậy, hai người thông đồng với nhau phải
không?”
Cuối cùng Chủ nhiệm Phương giận dữ bắt Nhiếp Vũ Thịnh về nhà ngủ,
nói cứ nhìn thấy anh là ông bực mình. Khoa Ngoại nhiều ca mổ như vậy,
bệnh nhân đang xếp hàng dài chờ mổ, vậy mà anh lại dám để tay phải bị
thương, đúng là chán sống rồi!
Lúc này bác sĩ Đổng mới to gan xen vào một câu: “Thưa thầy, giường
số 39 vốn định hôm nay mổ…” Vốn dĩ bác sĩ Đổng là bác sĩ phụ mổ thứ
hai, giờ người phụ mổ thứ nhất bị đuổi về nhà, đương nhiên anh phải nhắc
nhở bác sĩ mổ chính, nếu không ca mổ sẽ không thể thực hiện.
“Không phải người nhà bệnh nhân giường 39 gây chuyện bị cảnh sát
đưa đi rồi sao?” Chủ nhiệm Phương bực mình nói, “Còn mổ cái gì nữa,
chẳng may xảy ra chuyện gì, tên vô lại đó lại chẳng đẩy hết trách nhiệm cho
bệnh viện à? Không mổ nữa, kéo dài vô thời hạn. Ch trình của công ty CM
chọn người khác!” Ông lại chỉ Nhiếp Vũ Thịnh, “Hai hôm nay cậu không
mổ được, vừa hay, hãy tìm bệnh nhân thích hợp khác đi, còn gây ra chuyện
gì nữa, xem tôi lột da cậu thế nào!”
Nhiếp Vũ Thịnh lại bị đuổi về nhà, lần này anh gọi taxi về, vì tay đau
không lái xe được, cũng vì anh thật sự quá mệt mỏi rồi. Anh vừa về tới nhà
liền lăn ra ngủ say như chết, đến khi có tiếng chuông cửa mới tỉnh dậy, nhìn
vào màn hình hiển thị thì thấy Thư Cầm.
Anh mở cửa, hỏi: “Sao em lại đến đây?” Hôm nay thứ Hai, đáng lẽ Thư
Cầm phải đi làm.