rồi, không muốn cầm của ông ấy dù chỉ một đồng sao? Vay em cũng được
thôi, nhưng em phải thu tiền lãi, anh cần bao nhiêu?”
“Mười hai vạn.” Nhiếp Vũ Thịnh tính số tiền có thể rút được của mình,
trước đó đã rút ba vạn cho Đàm Tĩnh, giờ chỉ còn tám vạn thôi, còn thiếu
mười hai vạn nữa. Anh nói: “Sắp tới chia cổ tức, anh sẽ trả em.”
“Sao tự dưng cần tiền gấp vậy?”
Nhiếp Vũ Thịnh cụp mắt xuống, anh không muốn nói dối Thư Cầm,
nhưng trước khi sự việc được giải quyết anh cũng không muốn nói sự thực
với cô. Nếu cô biết được, chắc chắn sẽ mắng anh là đồ điên. Đúng là anh
điên nên mới đồng ý cho Đàm Tĩnh hai mươi vạnối hôm đó, lẽ ra anh nên
lái xe đi thẳng, nhưng nghĩ đến ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của cô, nghĩ
đến những gánh nặng cô phải mang trên vai vì đứa con bệnh tật, mà chồng
cô, như anh đã biết, hoàn toàn không thể trông mong gì được. Có thể trong
cơn tuyệt vọng cô sẽ tìm tới người khác để lo tiền phẫu thuật, ví dụ như
Thịnh Phương Đình chẳng hạn.
Nghĩ đến đó, cơn ghen lại như rắn độc xâm chiếm trái tim anh, anh lập
tức bước lên lầu, nói với cô rằng anh đồng ý cho cô tiền.
Câu nói đó quá vô sỉ, anh không muốn cô nói với bất kỳ một người đàn
ông nào khác nữa.
Thư Cầm thấy anh không muốn nói cũng không truy hỏi, tự mình đi nấu
mì cho anh. Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Anh đi tắm đã.” Thư Cầm phải dùng ni
lông bọc quanh tay anh để khỏi bị nước vào, nên khi tắm rất bất tiện, cũng
rất chậm. Đang tắm chợt anh nghe Thư Cầm ở bên ngoài gọi: “Anh có điện
thoại kìa.”
“Ai gọi vậy?”
“Em không biết, không thấy hiện tên, chỉ có số thôi. Em đọc cho anh
nhé?”